THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Mùa hè Sở Thành này cực kì nóng.

Vẫn nên khởi công sớm thì tốt hơn.

Ôn Độ ngạc nhiên: “Anh không về á?”

Cậu nhớ rõ bây giờ tất cả những người làm việc bên ngoài, đều muốn về nhà ăn Tết. Với số tiền Triệu Kiến Đông kiếm được mỗi tháng hiện tại, đi đi về về một chuyến cũng không phải là không

thê.

Triệu Kiến Đông lắc đầu: “Đi về một chuyến tốn khá nhiều tiền. Số tiền này anh thà gửi về nhà, để gia đình mua thêm vài cân thịt, ăn tết cho đàng hoàng.”

Trước đó Ôn Độ cũng có ý định như vậy.

Một chiếc xe hơi nhỏ chạy ngang qua, tài xế đang lái xe, có một vệ sĩ ngồi ở ghế phụ. Các vệ sĩ khác ngồi ở xe sau, bảo vệ hai anh em suốt hành trình.

Bọn họ không ở khách sạn mà đến một căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trên tấm biển cũ của căn nhà có thể thấy rõ hai chữ: Luật Trạch.

Xe tiến vào sân, Luật Hạo Chi bảo em trai vào frong nghỉ ngơi.

Hiện tại, Hương Thành rất không yên ổn, nhiều người vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì. Lại thêm lần trước em trai bị bọn buôn người bắt cóc, Luật Hạo Chi càng không yên tâm để em trai ra ngoài một mình. Dù có nhiều vệ sĩ đi theo cũng không yên tâm.

“Em về phòng nghỉ ngơi.”

Chỉ cần không ở nhà, không ở Hương Thành, tâm trạng của Luật Cảnh Chi rất tốt.

Luật Hạo Chi còn có việc phải làm, bảo người theo dõi em trai, rồi tự lái xe ra ngoài.

Nói là nghỉ ngơi nhưng Luật Cảnh Chi không có ý định nghỉ ngơi.

Cậu bé lấy giấy viết thư ra, đặt lên bàn, rồi cầm bút bắt đầu viết.

Đừng thấy cậu bé và Ôn Oanh bằng tuổi nhau, thực ra cậu bé đã biết chữ từ khi hai tuổi, ba tuổi đã bắt đầu cầm bút viết. Đừng nói đến viết một bức thư, ngay cả viết một bài văn cũng không thành vấn đề.

Cũng không biết bây giờ Oanh Oanh sống có tốt không.

Bây giờ cậu bé ở bờ bên kia rồi, viết thư cho Oanh Oanh, hẳn là Oanh Oanh có thể nhận được.

Chỉ không biết khi Oanh Oanh hồi âm, liệu cậu bé có nhận được hay không.

Cậu bé ở bên này không bao lâu rồi sẽ phải về.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Luật Cảnh Chi không vui lắm.

Viết thư xong, Luật Cảnh Chi muốn đi ra ngoài gửi thư, các vệ sĩ đi theo cậu bé.

Người đi đường nhìn mà ngơ ngác, không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống là gì.

Nhưng bọn họ đều biết rằng, đứa bé được bảo vệ ở giữa kia chắc chắn xuất thân không tầm thường.

Đến bưu điện, Luật Cảnh Chi hỏi: “Tem bán thế nào?”

“Tám xu.”

“Phong bì thì sao?”

“Hai xu.”

“Vậy mua một bộ, không, hai bộ tem.”

Luật Cảnh Chi nhớ đến nhà Ôn Oanh, lặng lẽ mua thêm tem. Phong bì thì không để vừa, nhưng tem thì được.

Hy vọng khi Ôn Oanh muốn viết thư cho cậu bé, sẽ không còn lo lắng về tiền tem nữa.

Tình bạn sinh tử của bọn họ, hẳn là có thể đáng giá hai xu chứ?

Luật Cảnh Chi có chút không chắc chắn.

Cậu bé kể hết những chuyện không vui cho Ôn Oanh, dù sao thì Ôn Oanh cũng không gặp được người nhà cậu bé.

Luật Cảnh Chi gửi thư đi, rồi quay về.

Lúc cậu bé về nhà, Lục Hạo Chi đã bàn xong việc kinh doanh và trở về.

Hai anh em ăn tối xong thì đi ngủ.

Ôn Độ vẫn đang làm việc trên công trường, gần Tết rồi, phải gấp rút làm cho kịp tiến độ, ăn xong, mọi người lại tiếp tục làm việc một lúc nữa. Công nhân không có ý kiến gì, vì mỗi ngày làm thêm vài giờ, một tháng có thể kiếm thêm ba đồng.

Bọn họ đều mong được làm việc lâu như vậy mãi.

Có tiền trong tay, trong lòng rất sảng khoái. Dù sao thì ăn cơm xong không làm việc, nằm nghỉ cũng là nằm nghỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi