Trong phòng vang lên tiếng động, Ôn Oanh thay quần áo tử tế bước xuống, nhìn thấy Ôn Độ thì vui vẻ chạy tới: “Anh! Anh về từ bao giờ thế? Sao anh không gọi em dậy?”
Cô bé cũng rất muốn gặp lại anh trai.
Ôn Độ nhìn em gái, đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn rối bù của cô bé, cười nói: “Ba mua cho em rất nhiều quần áo, Chi Chi cũng mua cho em nhiều váy đẹp, em có muốn thử không?”
Đôi mắt Ôn Oanh sáng lên, nhưng cô bé không đi, mà chu môi phồng má mềm mại hỏi: “Anh không mua gì cho em Sao?”
“Em nói xem?”
Ôn Độ cố tình trêu cô bé.
Ôn Oanh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chắc chắn anh cũng đã mua cho em. Nhưng mà anh ơi, em không thể mặc nhiều quần áo như thế được đâu!”
“Sao lại không mặc được? Một ngày mặc một bộ, rồi cũng sẽ mặc hết thôi mà.” Ôn Độ nghĩ đến mười mấy năm sau, những cô công chúa nhỏ xinh đẹp ấy, cũng muốn em gái mình có một cuộc sống như vậy.
Ôn Oanh không phải là một cô bé bình thường, cũng không phải là không hiểu gì cả.
Cô bé biết rằng tiền trên thế giới này vô cùng khó kiếm!
“Anh ơi, kiếm tiền vất vả lắm, sau này nếu em muốn mặc váy đẹp thì em có thể tự kiếm tiền để mua. Tiền của anh phải để dành, sau này còn dùng để cưới vợ nữa.”
Ôn Oanh không muốn anh trai mình lại sống một cuộc đời như kiếp trước.
Ở rể nhà vợ cũng không có gì sai, nhưng người ta từ đầu đến cuối đều coi thường anh, không hề cho anh một chút mặt mũi nào.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh đó, cô bé lại cảm thấy rất khó chịu.
Bà Ôn cũng ở bên cạnh nói: “Oanh Oanh nói đúng đấy, tiền của con đừng tiêu linh tinh, cứ để dành sau này mà cưới vợ. Bà thấy bây giờ có người đang xây nhà cao tầng, định chuyển lên đó ở. Bà cũng sẽ cố gắng kiếm thêm tiền, mua cho con một căn nhà.”
Ôn Độ nhìn bà nội, rồi nhìn em gái, mắt đỏ lên.
Anh cố gắng tỏ ra thoải mái nói: “Vậy con sẽ chờ!”
Bữa sáng làm rất đơn giản, chỉ cần hấp bánh bao là xong.
Cái nồi hấp của bà Ôn là loại nồi lớn, một lần hấp được ba cái bánh bao.
Bếp than đang cháy, không cần ai phải trông nom.
Mẻ bánh đầu tiên ra lò, Ôn Độ và em gái ăn trước, ăn no rồi, hai anh em vào trong phòng.
Sau đó bà Ôn cũng bưng đĩa vào, ngồi vào bàn ăn bánh bao.
Ôn Độ lấy lá thư ra, đưa cho bà Ôn: “Bà, đây là thư ba con viết.”
“Thật là một ngày không làm được việc gì ra hồn, chỉ biết viết thư linh tinh thôi.” Bà Ôn vừa sờ vào phong bì dày vừa nói với vẻ mặt đầy chê bai.
Nếu đây là thư của cháu trai viết, chắc chắn bà sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng đây lại là thư của con trai, dù trong lòng cũng vui, nhưng bà lại cảm thấy con trai mình thật vô dụng.
Bà Ôn cẩn thận mở thư ra, đọc những dòng chữ bên trong, trong đầu hiện lên hình ảnh con trai đang vất vả làm việc ở Hương Thành xa xôi.
Hir!
Thằng nhóc này cũng khá thông minh, lại còn học cách bán bánh bao nữa.
Nhưng mà tiền ở Hương Thành dễ kiếm thật!
Bà Ôn nghe Ôn Thiều Ngọc nói một ngày có thể kiếm được không ít tiền, trong lòng thoáng chút xao động. Bà biết bây giờ đến Hương Thành rất khó, chứ đừng nói đến chuyện đi rồi lại quay về.
Trong nhà có một người thiếu suy nghĩ là đủ rồi, bà không muốn tự mình vất vả thêm nữa.
Không thể gây thêm phiền phức cho cháu trai.
“Bà ơi, ba con viết gì vậy ạ?” Ôn Oanh tò mò hỏi.
Bà Ôn đọc đến câu cuối cùng, nói với cháu gái: “Ba con ở Hương Thành quen một người bản địa, người đó cảm ơn ba con vì đã giúp đỡ trong thời gian qua, nên đã mua cho con bộ váy này.”