THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Cậu không hy vọng em gái của mình lưu danh sử sách, cậu chỉ mong em gái của mình hạnh phúc bình an, khỏe mạnh vui vẻ mà sống hết muôn màu muôn vẻ, cực kỳ rực rỡ.

Gió lay động cây cối trong sân, anh đào trên cây anh đào cũng đỏ rực.

Ôn Oanh chủ động nói: “Anh trai, em đi hái anh đào cho anh!”

Anh đào phương Bắc và anh đào phương Nam không giống nhau, da mỏng, rất mềm. Quả đầu mùa nên chưa được to lắm.

Ôn Oanh cầm gáo nước, sau khi hái anh đào rửa sạch sẽ, bưng vào nhà.

“Anh trai, anh mau ra ăn đi, em vừa mới nếm thử, rất ngọt.”

Ôn Oanh nhìn anh trai tựa vào đó thì chẳng biết vì sao rất muốn khóc.

Ôn Độ nhận ra cảm xúc của em gái, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Mới tí thôi mà sao gương mặt cô bé như sắp khóc đến nơi vậy?

“Anh, em sẽ cố gắng sống tốt, cố gắng chết sau anh, em sẽ mua cho anh quan tài siêu lớn xa hoa...” Ôn Oanh nghĩ đến người trong mộng hình như đều dùng bình tro cốt.

Mặc kệ là bình tro cốt hay quan tài, cô bé đều phải chuẩn bị đồ tốt nhất cho anh trai.

Ôn Độ hoài nghi mình nghe lầm.

Cậu đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy em gái tiếp tục nói: “Đến lúc đó em sẽ đi tìm thầy phong thủy, xem phong thủy, chọn cho anh một âm trạch tốt nhất, lúc chuyển thế anh có thể đầu thai vào gia đình tốt, làm tiểu thiếu gia cả đời phú quý, không cần vất vả như vậy nữa.”

Ôn Độ: “Cảm ơn em nhiều.

“Không cần khách sáo!” Ôn Oanh nghĩ đến đời trước cháu trai cũng không thích anh trai, trong lòng vẫn rất để ý, “Anh, sau này anh không cần con cũng được, em dưỡng lão cho anh. Con của anh không nghe lời cũng không sao, anh không cần quan tâm hậu sự, em cam đoan sẽ làm cho lễ tang của anh nở mày nở mặt.”

Ôn Độ: “...”

Năm nay cậu mới 13, không phải 83.

Cách ngày cậu xuống đất vẫn còn bảy mươi năm sống tốt đó!

Cô bé không cần phải nóng lòng làm hậu sự cho cậu thế chứ?

Ông Độ nhặt quả anh đào lên và đặt nó vào miệng em gái mình để bịt cái miệng nhỏ nhắn huyên thuyên của cô bé. Cậu thật sự không muốn nghe quan tài của mình như thế nào, mộ địa chôn ở đâu.

Về phần con cháu hiếu thảo hay không hiếu thảo...

Ôn Độ không thèm để ý.

Người không quan tâm đến cậu thì sẽ không nhận được một xu tài sản nào của cậu.

Ngoại trừ em gái, bà nội và ba ra, những người khác trong lòng cậu đều là người ngoài.

Những bà thím đến nhà chơi đều không đi, xem ra cũng không muốn đi.

Ôn Độ nhìn đồng hồ: “Giờ này rồi mà những người đó còn không đi, rõ ràng Muốn ở nhà ta ăn cơm. Oanh Oanh, em đói không? Muốn ăn gì không?”

“Không đói bụng, em buồn ngủ, muốn ngủ.” Ôn Oanh dụi dụi mắt, nói xong còn ngáp một cái.

Ôn Độ nói: “Vậy em ngủ đi, chờ tỉnh ngủ rồi ăn.”

Cậu cũng thuận tiện ngủ bù.

Bà Ôn mang lương thực về đây, không có biện pháp nào đành giữ người ở nhà ăn cơm. Những người đó ngồi một lúc rồi đi. Bà sang phòng bên cạnh nhìn, phát hiện hai đứa nhỏ đều đang ngủ.

Bà Ôn thấy rau hẹ trong sân đã mọc, suy nghĩ một chút rồi cắt một nắm rau hẹ quay về, định làm sủi cảo cho mấy đứa nhỏ.

Nhân rau hẹ trứng gà.

Ôn Độ và Ôn Oanh đều thích ăn.

Ngửi thấy mùi trứng gà xào, Ôn Độ lập tức tỉnh ngủ, cậu nằm một phút cho tỉnh hẳn rồi ngồi dậy, đi giày.

“Bà đang định làm sủi cảo ạ?” Ôn Độ rất kinh ngạc hỏi.

“Lâu rồi không ăn sủi cảo. Trước kia trong nhà không có điều kiện này, bây giờ có điều kiện, nhất định phải ăn chút gì ngon.” Bà Ôn múc trứng gà vào bát, bắt đầu nhào bột làm vỏ sủi cảo.

“Vậy bà gói thật nhiều vào ạ, con thích ăn sủi cảo nhất đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi