Bà mong mỏi hơn ai hết cháu trai có thể sớm trở về, cháu trai đi rồi, lòng bà như lửa đốt.
Nhưng trước mặt cháu gái, bà không thể để lộ ra.
“Anh con nói sẽ cố gắng về trước Tết.
Cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi, đến lúc đó sẽ đi học.
Thằng bé còn nói sẽ viết thư về! Con học hành chăm chỉ đi, đến lúc đó có thể viết thư cho anh trai.”
Ôn Oanh gật đầu mạnh mẽ, vẫn không yên tâm dặn dò bà: “Khi nào anh con viết thư về, bà nhất định phải nói cho con biết nhé!”
“Bà hứa với con mà.”
Bà Ôn dỗ dành cô bé xong, ra ngoài mặt lập tức biến sắc.
Bà cau mày, trừng mắt nhìn con trai đang ăn vụng, tức giận mắng: “Còn không dọn bàn ăn cơm đi, chờ gì nữa?”
Vừa nghe nói ăn cơm, Ôn Thiều Ngọc lập tức hăng hái làm việc.
“Oanh Oanh, chân con không sao chứ?” Ôn Thiều Ngọc cầm bát đũa ngồi bên cạnh con gái, lại gần nhìn thử, cũng không nhìn ra gì.
Ôn Oanh lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Không sao ạ.”
“Sao lại không sao được? Bị thương gân cốt phải dưỡng thương một trăm ngày.
Chân chưa lành hẳn thì không được xuống đất đi lại lung tung.
Lỡ sau này què thì lớn lên lấy chồng thế nào?”
Bà Ôn vén rèm cửa bước vào, đặt bát canh to lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào con trai.
Ôn Thiều Ngọc bị mẹ nhìn chằm chằm mấy lần, cũng biết ý mẹ hắn là gì.
Hắn nhanh nhẹn đứng dậy đi bưng cơm.
“Shh, nóng quá!”
Ôn Thiều Ngọc bưng bát từ trong nồi ra, ném thẳng lên bệ bếp, nhảy chồm chồm hai tay sờ vào vành tai.
Bà Ôn từ trong nhà đi ra, thấy con trai làm việc vụng về lại tức giận muốn mắng người.
“Mày nói xem mày vô dụng đến mức nào.
Giẻ để trên cán, mày không biết lấy ra lót à?”
Bà Ôn cầm cái giẻ còn sạch hơn khăn lau nhà người khác, bưng hết thức ăn nóng hổi trong nồi ra bàn.
“Oanh Oanh, ăn nhanh lên, ăn xong bảo ba con đến trường lấy cặp sách cho con.
Đến lúc đó con tự học ở nhà.” Đối với cháu gái, lúc này bà Ôn rất dịu dàng.
Ôn Oanh tận hưởng ánh mắt trìu mến của bà nội, ngoan ngoãn gật đầu ăn cơm.
Khẩu phần ăn của cô bé so với trước đây đã nhỏ đi rất nhiều.
Bà Ôn nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng, buổi tối lén làm món Ôn Oanh thích.
Buổi tối tan học, một cô bé búi tóc đuôi ngựa đứng bên ngoài gọi: “Oanh Oanh ơi!”
Ôn Oanh ngồi trên giường đất nhìn ra ngoài, thấy bạn đến, vui vẻ vẫy tay: “Tiểu Dĩnh, mau vào đi!”