THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Luật Cảnh Chi nghiêm túc hỏi: "Anh, em nói trúng nên anh chột dạ rồi à?"

"Anh sẽ để ý chút tiền ấy à? Em là em trai anh, em trai anh chỉ đáng chút tiền ấy thôi sao?" Luật Hạo Chi cảm thấy oan uổng vô cùng: "Không đủ tiền thì em cứ nói."

Luật Cảnh Chi không muốn tiếp tục trao đổi với anh trai nữa, vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình mà rất thức thời đi làm chuyện của mình.

Bà Ôn và Ôn Oanh ngồi xe lửa mấy ngày là đến, mặc dù đã ngủ trên xe lửa rồi nhưng vẫn rất mệt mỏi, về đến nhà là đi ngủ sớm.

Tư Đồ Quang Diệu ngược lại đi gặp không ít người, sắp xếp không ít chuyện rồi mới đi nghỉ ngơi.

Giờ này mà đi ngủ thì vẫn còn quá sớm.

Luật Hạo Chi hẹn Ôn Độ sang ngồi một chút.

Ôn Thiều Ngọc bề bộn nhiều việc, ăn cơm xong lại đến phim trường quay cảnh đêm.

Dù sao Ôn Độ cũng không có chuyện gì nên đã đạp xe đến nhà Luật Hạo Chi.

Cậu rất ít khi tới nhà họ Luật.

Nhưng bảo vệ gác cổng lại biết cậu.

"Đến rồi?"

Ôn Độ đặt xe ở cửa, vừa vào nhà đã thấy Luật Hạo Chi ngồi trên sô pha phòng khách, trước mặt còn có hoa quả, dáng dấp vô cùng nhàn nhã.

"Tôi nghe được thông tin nội bộ, nghe nói bên kia đang muốn ra sức phát triển Sở Thành. Phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có một lượng lớn thương nhân chen chúc đến đây. Tuy hiện tại đã có rất nhiều rồi nhưng vẫn kém xa hai năm kế tiếp." Luật Hạo Chi vẫn luôn chú ý đến chính sách: "Hôm nay ông nội gọi tôi qua cũng là vì chuyện này.”

Cậu ấy vẫn luôn biết Ôn Độ đang liều mạng kiếm tiền, bất cứ tiền nào cũng sẽ kiếm, mục đích là tích lũy vốn liếng.

Chỉ có vốn liếng hùng hậu mới có thể trổ hết tài năng trong làn sóng kế tiếp.

"Mặc dù ông nội cho tôi một khoản tiền nhưng ông ấy vẫn coi trọng thị trường nước ngoài hơn." Luật Hạo Chi có tin tức gì hữu dụng đều sẽ chia sẻ cho Ôn Độ.

Ôn Độ nửa thật nửa giả nói: "Tôi xem trọng thị trường trong nước hơn. Phát triển ở nước ngoài chưa bàn đến mức độ bão hòa cũng chỉ có thể tiếp tục phát triển ba mươi bốn mươi năm. Nhưng sau đó thì sao? Chính sách trong nước đang thay đổi, cậu cũng thấy được, cũng cảm nhận được nếu chúng ta không ra tay với một thị trường lớn như vậy sớm một chút, đứng vững gót chân thì về sau Muốn chia miếng thịt béo này cũng sẽ không còn dễ dàng nữa."

Luật Hạo Chi nếm được ngon ngọt, đương nhiên hiểu ý Ôn Độ.

"Cậu định tiến quân vào bất động sản à?"

"Không phải tôi định, mà là tôi nhất định phải tiến quân vào bất động sản." Trong lòng Luật Hạo Chi cũng biết rõ trong tay Ôn Độ có mấy mảnh đất.

Cậu ấy giơ ngón tay cái lên với Ôn Độ: "Ánh mắt thằng nhóc cậu tốt phết!"

Có thể không tốt sao?

Cậu là người trọng sinh quay về đấy.

"Thị trường trong nước rất lớn, đừng nói hai chúng ta, cho dù cả nhà cậu tiến vào cũng không ăn vô cục thịt béo này đâu." Ôn Độ không hề lo lắng sẽ có người tranh giành địa bàn của mình.

Khả năng của cậu có hạn.

Ngọn nguồn đều ở đây.

Luật Hạo Chỉ biết bất động sản Hương Thành, đương nhiên cũng biết đây là một phương hướng phát triển rất tốt. Cậu ấy động lòng.

"Có đất tốt nhớ báo cho tôi biết. Nếu cậu không lấy được thì có thể hợp tác." Luật Hạo Chi nhìn trúng ánh mắt của Ôn Độ.

Ôn Độ cũng hiểu, cho dù Luật Hạo Chi tự mình lấy đất nhưng nếu đoạn đường không tốt thì cậu ấy cũng sẽ mở miệng. Nhưng Luật Hạo Chỉ nói như vậy chỉ đơn giản là muốn dẫn cậu theo.

"Tôi sẽ không chiếm của hời của cậu. Chẳng qua cậu nhớ nói cho tôi biết trước đất mà cậu nhìn trúng, đừng để đến lúc đó bị ai lừa mà cũng không biết." Ôn Độ đang biểu đạt thái độ của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi