Cậu cổ vũ Ôn Thiều Ngọc: "Đây là chuyện bình thường. Vạn sự khởi đầu nan, một ngày nào đó ba sẽ được khán giả ghi nhớ."
"Ba đang cố gắng”
Ôn Thiều Ngọc xoa xoa tay, còn có chút hồi hộp.
Chờ hắn lấy lại tinh thần mới ý thức được hình như mình là ba.
Những lời này hẳn nên là ba hắn nói với hắn chứ không phải con trai nói với hắn.
Nhưng giọng điệu nói vừa rồi của con trai thật sự rất giống một người ba.
Ôn Thiều Ngọc …
Hắn nhìn con trai, khụ một tiếng, cố gắng tìm lại tinh thần trách nhiệm của người làm ba.
"Con làm ăn thế nào? Có mệt không, có vất vả không?" Ôn Thiều Ngọc nghe mình nói nhảm, vẻ mặt chết lặng, hy vọng con trai sẽ không so đo trình độ của hắn không ổn.
Ôn Độ không ghét rất tự nhiên trả lời: "Cũng được."
Rất ngắn gọn.
Ôn Thiều Ngọc vắt hết óc tìm đề tài: "Vậy con khỏe không?"
"Vâng."
Im lặng.
Xấu hổ.
Bầu không khí đóng băng.
Như thế thời gian đã ứ đọng.
Ôn Thiều Ngọc hận không thể đứng dậy vào phòng bếp hỗ trợ.
"Ba vào bếp xem một chút, thuận tiện bộc lộ tài năng. Ba cũng sẽ làm rất nhiều món ngon cho con nếm thử." Ôn Thiều Ngọc nói xong thì nóng lòng muốn thử.
Ôn Độ không biết nấu ăn.
Thế nên cậu đợi trong phòng khách, tuy ngồi trong phòng khách một mình nhưng Ôn Độ cũng không cảm thấy cô đơn.
Cả gia đình của cậu đều đang bận rộn trong bếp.
Cậu chỉ cần chờ, đợi lát nữa là được ăn một bữa tối thịnh soạn.
Kiếp trước, cho dù thế nào cậu cũng không dám tưởng tượng mình sẽ có được tất cả như bây giờ.
Đây là hình ảnh mà cậu không dám yêu cầu xa vời.
Kiếp trước đau đớn khổ sở lẫn cô đơn tựa như một giấc mộng.
Không giống thật.
Mà là cảnh báo.
Nhắc nhở cậu phải trân trọng mọi thứ hiện tại.
Bây giờ nhớ lại kiếp trước, cậu cảm thấy đó mới là cái không chân thật.
Thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau.
Khi cậu một lần nữa trở về quê nhà, nhìn thấy ngôi miếu đổ nát kia, chờ đợi pháp y đào hài cốt của em gái ra, trong lòng vẫn khổ sở như thế nhưng không còn đau đớn như trong tưởng tượng.
Trong mấy chục năm tìm kiếm, cậu đã sớm dự liệu được chuyện này.
Tuy em gái đã chết từ lâu rồi.
Nhưng cô bé không chịu đựng sự tra tấn phi nhân tính.
Cậu đã xem qua quá nhiều tin tức bi thảm, biết kết cục của những cô bé bị lừa bán kia đều không tốt lắm. Thậm chí có nhiều người còn phát điên, nhiều người bị tra tấn đến chết.
Em gái còn nhỏ như vậy, sau khi rời khỏi nhà không lâu đã qua đời ngoài ý muốn.
Có thể em gái đã từng đau đớn.
Nhưng không có quá nhiều đau đớn.
Ôn Độ đưa em gái về thành, mua một ngôi mộ tốt nhất ở gần chỗ cậu nhất, sau đó chôn cô bé ở đó.
Người trong thôn vô cùng chú ý.
Đứa trẻ chết yểu không thể vào mộ tổ tiên.
Giống như rất nhiều người vợ chưa sinh con đã chết cũng không thể vào phần mộ tổ tiên.
Trong thôn có quá nhiều luật lệ.
Cậu cũng không muốn em gái mình bị chỉ trích.
Em gái ở lại thành phố này thì về sau cậu cũng sẽ ở lại trông nom cô bé.
Cậu đã chọn cả mộ cho mình rồi.
Ngay cạnh mộ em gái.
Cũng đã lập di chúc.
Không biết sau khi vợ con cậu nhìn thấy di chúc của cậu có mắng mỏ dữ dội hay không.
Đây là lần đầu tiên Ôn Độ nhớ tới vợ con, đáy mắt thâm thúy mang theo cảm xúc lạnh lùng, ngoại trừ cái lạnh như băng ra thì không có một chút nhiệt độ nào khác.
Cậu đã từng muốn có một ngôi nhà.
Nhưng...
"Anh trai!"
Tiếng gọi mềm mại cắt đứt suy nghĩ của Ôn Độ, Ôn Độ ngước mắt lên, đáy mắt mỉm cười nhìn em gái.
"Đây là thịt chiên bột em làm á, anh mau nếm thử xem có ngon không!"
"Em còn làm được cái này à?" Ôn Độ kinh ngạc.