Ôn Oanh nghĩ đến hình ảnh kia bèn ôm ly không ngừng rơi nước mắt.
"Lúc ấy em chỉ biết điên cuồng kêu gào muốn anh trai biết tin em đã chết rồi. Về sau em không biết gì nữa, em chỉ biết nếu em không trốn đi thì sẽ chết ở đó với Chi Chi, cho nên em bèn kéo Chi Chi chạy trốn."
Ôn Oanh nhớ lại lúc bị bắt đi cứ luôn cảm thấy đó là chuyện ở kiếp trước.
"Nếu không nhờ có Chi Chi, chắc chắn em không có cách nào sống sót chạy ra ngoài. Chi Chi thông minh lắm! Cậu lừa chúng em ra ngoài nên sống chết không cho em lên tiếng, cũng không cho em động đậy, em căn bản không tránh thoát được. Cậu ấy còn biết đắp rất nhiều lá cây cho em, trốn ở chỗ khuất gió ngủ cả đêm.”
Sau khi Ôn Oanh nói xong mới bất giác ý thức được mình vừa nói hết nội dung trong mơ cho anh trai biết.
Cô bé kích động cầm tay anh trai, vô cùng vô cùng nghiêm túc nói: "Anh, anh nhất định phải học tập cho tốt. Anh nhìn xem, nếu anh học tập thật tốt là sẽ có tiền, có thể cử người khác giúp anh tìm em chứ không phải tự mình đi tìm không có mục đích, đúng không?"
"Đúng vậy."
Giọng nói của Ôn Độ khàn khàn.
Cậu không biết đời trước mình không hề cô đơn, thì ra em gái vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Đôi mắt cậu có chút chua xót.
Nhưng cậu lại không biết em gái ở bên cạnh.
"Anh, trong mơ anh đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, vất vả lắm mới có người thân nhưng bọn họ lại không coi anh là người nhà. Anh lớn tuổi vậy rồi mà còn phải ra ngoài giao đồ ăn, chuyển phát nhanh. Anh đừng quá vất vả có được không. Oanh Oanh sẽ kiếm tiền thật nhiều! Sẽ giúp anh trai và bà nội và cả ba đều sống thật tốt thật tốt."
Cuối cùng Ôn Độ cũng hiểu vì sao em gái cứ luôn muốn kiếm tiền.
Thì ra em gái vẫn luôn ở đó.
Thì ra em gái của cậu chưa từng rời khỏi cậu.
Thì ra...
Ông trời không có mắt.
"Đó là mơ, trong mơ đều là giả. Em xem, em khỏe mạnh, nhà chúng ta cũng khỏe mạnh. Ba còn có thể quay phim, bà nội còn có thể mở cửa hàng. Anh vẫn còn đang đi học, đúng không?"
Ôn Oanh cau mày nói: "Nhưng mà anh căn bản không hề đọc sách!"
"Anh có tất cả sách giáo khoa, anh đọc trong lúc không bận rộn."
Ôn Độ biết nguyên nhân em gái cố chấp nên cũng không có ý định lừa gạt em gái nữa, vốn dĩ cậu định tốn khoảng nửa năm sẽ lấy lại toàn bộ kiến thức.
Lần này cậu thật sự đã bắt đầu học tập từ sớm.
Đều là những kiến thức đã học qua nên lấy lại cũng dễ dàng.
Ôn Oanh sùng bái nhìn anh trai: "Anh thật lợi hại! Vừa học mà còn có thể vừa kiếm tiền. Không giống em, cố gắng học tập cũng không tốt bằng thành tích của anh."
Tư Đồ Quang Diệu vừa vặn bước ra khỏi phòng Bếp đi ngang qua phòng khách thì nghe thấy cô bé lừa gạt anh trai mình, chậc một tiếng nói: "Thành tích tiểu học của con không tốt bằng anh trai con nhưng con có thể trực tiếp nhảy lên lớp năm. Không tệ, không chừng sau khi khai giảng thì trực tiếp học lên trung học cơ sở luôn. Đợi sau khi học một năm trung học cơ sở là có thể tham gia kỳ thi đại học cùng anh trai rồi đấy."
Ôn Oanh: "...”
Ôn Độ: "...”
Đối diện với ánh mắt không đồng ý của anh trai, Ôn Oanh dùng bàn tay nhỏ kéo tay áo anh trai, mềm mại xin tha thứ: “Anh, bạn học lớp em đều quá ngây thơ, em không muốn đi học cùng bọn họ. Hơn nữa anh biết em mà, em rất muốn chóng đi làm."
“Ừm.”
Ôn Độ gật đầu, sắc mặt không chút thay đổi.
Ôn Oanh buông tay ra, ôm coca, uống từng ngụm nhỏ giống như uống thuốc Đông y.