Chỉ có thể nói là biên tập ác ý hại người khác.
Nhưng Ôn Độ lại không có cách nào giải thích với em gái.
Cậu ôm cô bé, xoa đầu của cô bé, vừa buồn vừa đau lòng nói: "Em cũng biết đó là mơ, mơ và hiện thực không giống nhau. Hơn nữa anh trai em có bản lĩnh như vậy nên anh trai trong mơ nhất định cũng có bản lĩnh."
"Nhưng mà anh trai, con của anh cũng không hiếu thuận với anh!" Ôn Oanh thở dài.
Ôn Độ: "..."
Con trai cậu quả thật không hiếu thuận với cậu.
Cậu không có tinh lực để quan tâm các con nên chúng đã bị ba vợ chiều hư.
Chuyện này cũng có lỗi của cậu.
Cậu không thẳng thắn nói với vợ về giá trị con người cậu, tất cả mọi người đều nghĩ cậu chỉ là con rể của họ chứ không biết rằng thực ra cậu là đối tác kinh doanh lớn nhất của gia đình bọn họ.
Càng không biết nhà bọn họ có được ngày hôm nay đều là dựa vào cậu.
Nếu không gia đình bọn họ cũng không thể trở nên tốt hơn.
Cậu muốn có một gia đình, tính cách vợ cậu cũng không tệ lắm, là một đối tượng thích hợp để kết hôn, thế nên bọn họ mới kết hôn, thế nhưng cô ta trước và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ôn Độ muốn tìm em gái, cô ta cũng biết, cũng hiểu.
Nhưng cậu tìm hai mươi năm, cô ta không chịu nổi nữa.
Còn nói những lời ác độc như vậy.
Ôn Độ bèn dọn ra khỏi ngôi nhà đó.
Bữa cơm tất niên mà em gái nói thật ra là cậu nhận được một cú điện thoại cho nên mới rời đi. Mượn cớ giao đồ ăn bên ngoài để âm thầm đi xem xét người kia.
Hóa ra người đàn ông đó là một kẻ lừa gạt.
Sau đó không tìm được em gái.
Cậu về lại biệt thự lớn xa hoa, bên trong có một bàn tiệc rượu.
Trên mỗi chỗ ngồi đều đặt một bài vị.
Cậu ngồi ở chỗ đó ăn sủi cảo, nghĩ rằng rõ ràng mình đã kết hôn, đã có con nhưng tại sao vẫn cảm thấy rất cô đơn, như thể bị toàn thế giới vứt bỏ?
Cậu cố gắng làm tròn bổn phận của một người ba, một người chồng.
Nhưng vợ hiểu lầm cậu quá sâu sắc.
Khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng lớn.
Sau đó cô ta hối hận, muốn ly hôn với cậu, cậu cũng đồng ý.
Ôn Độ rất ít khi khi nghĩ đến kiếp trước, rất ít khi nghĩ đến người phụ nữ đó.
Cậu không hề không phụ lòng cô ta, ngoại trừ không nói cho cô ta biết giá trị của cậu thì cũng không giấu diếm gì. Cô ta chỉ cần để ý cậu thêm chút nữa là sẽ phát hiện cậu bận rộn thật ra không phải là vì đang tìm kiếm em gái.
Cậu có tiền, phát động nhiều người đi tìm em gái đến thế nên đương nhiên phải kiếm tiền.
Cậu tặng quà cho cô ta, cô ta xem là đồ giả, tùy ý bày ra đó.
Cậu tặng túi cho cô ta, cô ta nói thích nhưng chưa từng đeo bao giờ mà còn giấu đi, sau đó tự mình vụng trộm mua một cái hàng thật đặt ở nơi đó, còn tưởng rằng cái cậu tặng là hàng giả.
Còn bảo cậu không cần phải tốn tiền.
Dường như bọn họ đã sai ngay từ đầu.
Ôn Độ cúi đầu phát hiện em gái đã ngủ say bèn đắp chăn cho cô bé, sau đó đóng cửa sổ lại rồi mới rời đi.
Khi cậu trở về phòng thì phát hiện trong phòng ngủ của ba vẫn còn sáng đèn.
Ôn Độ vốn định trở về ngủ, nào ngờ cửa phòng Ôn Thiều Ngọc đã mở. Sau khi nhìn thấy cậu, Ôn Thiều Ngọc vẫy tay cứ như đã đợi cậu rất lâu rồi.
"Ba."
Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc không có gì để nói.
Hai người ngồi cạnh nhau cũng chỉ làm không khí xấu hổ.
Ôn Thiều Ngọc xoay người lấy một phong thư trên bàn xuống, đi đến đưa cho Ôn Độ: "Tiểu Độ, năm mới vui vẻ!"
Ôn Độ cúi đầu nhìn bao lì xì trong tay, yên lặng một lúc lâu.
"Đây là tiền mừng tuổi ba cho con, con cầm lấy!"