Tất cả mọi người đều cho rằng bà Ôn không thích con gái của mình, chỉ biết nghĩ đến tiền của con gái.
Không ai biết vì sao bà lại gả con gái cho người đó.
Bà nghĩ lúc ấy cho dù con gái có bị bắt nạt, bà cũng có thể ra mặt cho con gái.
Ai biết thằng nhóc nhà họ Bạch kia lại vào nhà nước, đi bộ đội mà còn dẫn theo con gái.
Bà còn tưởng rằng thằng nhóc kia sẽ ở lại trong bộ đội cả đời.
Nào ngờ hai năm trước thằng nhóc nhà họ Bạch kia lại đổi nghề. Nơi được phân đi không phải Bình Thành bọn họ, mà là đến Mông thị xa hơn.
Từ sau khi con gái theo quân đến bây giờ đã nhiều năm rồi.
Đã mười mấy năm bà không gặp con gái.
Những năm qua cuộc sống trong nhà rất nghèo, mất mùa mấy năm, bà cũng không khá hơn con gái bao nhiêu.
Mười năm sau, con gái sinh con, bà cũng không ở bên cạnh.
Trong lòng bà Ôn rất khó chịu.
Mắt thấy sắp tới nhà con gái, bà Ôn không khỏi nhớ lại dáng vẻ của cô ấy khi còn bé.
Bà còn nhớ rõ lần trước trông thấy con gái là lúc con gái chuẩn bị theo quân. Khi đó con gái vẫn là một cô gái nhỏ, tết hai bím tóc lớn, trắng trẻo sạch sẽ.
Tuy tay trái có khuyết điểm nên không thể sử dụng cả cánh tay nhưng con gái của bà lớn lên rất khỏe mạnh, một tay cũng mạnh hơn người ta có hai tay.
Con gái viết thư gửi về nhiều năm vậy rồi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nói mình đã trải qua bao nhiêu khổ cực, chỉ nói mình sống tốt.
Mỗi tháng đều gửi tiền cho gia đình, từ năm đồng ban đầu đến sau này mười đồng.
Cũng không biết tiền này là do con gái tiết kiệm từ trong kẽ răng mà ra như thế nào.
Cô ấy muốn gửi tiền cho người nhà có khi còn phải xem sắc mặt chồng mình.
Bà Ôn cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, không phải không thương yêu con gái. Nếu không phải cuộc sống trong nhà quả thật không ổn, bà cũng sẽ không cần con gái gửi tiền mỗi tháng.
Bây giờ cuộc sống trong nhà đã tốt rồi.
Cho dù con gái ở xa, bà cũng có thể tự mình đến xem con gái sống như thế nào.
Ôn Oanh vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.
Cô bé lờ mờ hiểu được ý của bà nội, có chút chờ mong nhìn thấy cô lớn, cũng có chút sợ hãi nhìn thấy cô lớn.
Nhỡ đâu cô lớn sống không tốt, bà nội nhất định sẽ tức giận, sẽ tự trách, sẽ thức trắng đêm ngủ không yên. Cô ấy sống tốt, trong lòng bà nội sẽ được dễ chịu hơn một chút.
Nhưng dù sao cũng nhiều năm rồi không nhìn thấy cô lớn.
Ai cũng không biết rốt cuộc sống của cô lớn có tốt hay không.
Vào Mông thị rồi đi một đường về phía nhà cô lớn, Mông thị căn bản không có cách nào so sánh với Bình Thành.
Thoạt nhìn hơi cũ nát, không giống một thành phố lớn chút nào.
Đến nhà cô lớn càng gần, môi trường trái lại càng tốt.
Ôn Oanh phát hiện vẻ mặt bà nội cũng khá hơn một chút, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt không chịu giãn ra.
Khi đến nhà cô lớn, cô lớn sống trong viện người nhà.
Đến cửa nghe ngóng là có thể nghe được.
Tài xế đang đợi trong xe.
Bà Ôn gọi Ôn Minh Huy, dắt theo Ôn Oanh, không cầm theo gì cả mà cứ như thế đi vào trong nhà của Ôn Như Hân.
Nhà Ôn Như Hân ở lầu một, bên ngoài còn có một vườn rau nhỏ được xử lý sạch sẽ.
Quần áo treo trên sào phơi quần áo, trên quần áo có miếng vá đã bị giặt tẩy đến trắng bệch.
Mặc cho ai cũng có thể nhìn ra đó là quần áo của một nữ đồng chí.
Bên cạnh còn treo không ít quần áo cho trẻ con.
Trên quần áo cũng bị vá lại giống như vậy.
Bà Ôn quay đầu nói với Ôn Minh Huy: "Minh Huy, con đi gõ cửa
đi.”
"Vâng."
Ôn Minh Huy nói xong bèn nhấc chân đi vào, bước tới cửa gõ cửa.