Ba đứa con trai nhà họ Bạch đứng thành một hàng lớn tiếng hô: "Bà ngoại!"
Bà Ôn nhìn thấy trong mắt ba đứa nhỏ cũng mang theo ý cười: "Ba đứa lại đây cho bà ngoại xem nào."
Bà vừa hỏi vừa nhìn ba đứa cháu ngoại, trong lòng vô cùng vui mừng, còn giới thiệu Ôn Oanh cho ba người bọn họ.
"Lão đại, con lại đây. Bảo mẹ con lấy cho con ít tiền để con đi mua ít thịt về. Mua
thịt bò, biết không? Đi chuẩn bị chút sữa bò nữa. Có em gái con ở đây nên mua nhiều sữa chút."
Bạch Thế Vinh thấy mẹ vợ lại kích động nhìn vợ, trong lòng vô cùng vui vẻ, anh ấy bèn mở miệng bảo đứa nhỏ ra ngoài mua thịt, mua thức ăn.
Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến thái độ này thôi cũng đã khiến trong
lòng bà Ôn cảm thấy thoải mái.
"Không cần phiền phức như vậy đâu, mẹ có mang theo đồ rồi." Bà Ôn mở miệng gọi Ôn Minh Huy: "Minh Huy, con dẫn chú và ba em trai con đi dọn đồ vào đi"
Bạch Thế Vinh vội vàng nói: "Mẹ, cái này không được, mẹ vất vả lắm mới đến được chỗ chúng con một chuyển, sao có thể không để chúng con hiếu kính chứ? Chỉ là mua một ít thịt bò mà thôi, thịt bò này không thể ăn được ở quê của chúng ta đâu. Mẹ đến Mông thị chúng con nhất định phải nếm thử."
Bạch Thế Vinh nhìn vợ đã có chút choáng váng bèn đứng ở bên cạnh cô ấy nhỏ
giọng nhắc nhở: "Vợ, nhanh lên, lấy tiền cho con đi, lấy phiếu rồi bảo con đi mua thit."
"À, em đi ngay đây."
Ôn Như Hân lập tức đi lấy phiếu và tiền giao cho con trai lớn, bảo con trai lớn đi
mua thịt.
Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ thuần thục của cháu ngoại lớn là biết ngay cháu ngoại lớn đã đi mua thức ăn không ít lần rồi.
"Được rồi, đồ đạc có hơi nhiều, mọi người đừng lo lắng nữa, mau thu dọn đồ đạc vào trước đi."
Nghe thấy mẹ vợ nói như vậy, Bạch Thế Vinh cũng không để chuyện này ở trong
lòng, còn nghĩ rằng mẹ vợ có thể mang đến bao nhiêu món chứ?
Có thể làm chậm trễ bao nhiêu việc đây?
Kết quả sau khi Bạch Thế Vinh ra ngoài, thấy được một xe tải đầy đồ đạc thì miệng cũng không khép lại được.
"Mẹ, nhà chúng ta phát tài rồi sao? Mẹ lấy đâu ra nhiều đồ thế?" Bạch Thế Vinh vừa nói xong đã ăn một bàn tay của bà Ôn vào đầu.
"Mấy thứ này đều là mua từ Hương Thành đấy. Còn có TV, máy giặt, tủ lạnh, quạt điện. Mấy thứ này đều là do Tiểu Độ chuẩn bị, còn có vài thứ là Oanh Oanh mua, còn lại là mẹ nhờ người trông coi mua cho các con.”
“Về sau trong nhà thiếu cái gì thì cứ nói thẳng, trước kia trong nhà sống không tốt đều là nhờ các con giúp đỡ, con đối xử tốt với Như Hân, bà mẹ già này cũng
đều ghi tạc trong lòng. Con không cần ngại, cứ nhận mấy cái này, đây là mẹ cho
con gái mẹ và ba đứa cháu của mẹ"
Bà Ôn vừa nói như vậy, Bạch Thế Vinh biết ngay bà đang lo lắng.
Thật ra anh ấy không sĩ diện như vậy.
Từ nhỏ anh ấy đã thích Ôn Như Hân, Ôn Như Hân không giống với những cô gái khác trong thôn. Tuy một tay của cô ấy không tốt lắm, nhưng cô ấy hoàn toàn khác biệt với những người trong thôn.
Lúc đó Bạch Thế Vinh cũng không biết vì sao Ôn Như Hân không giống những cô gái khác.
Về sau anh ấy cưới cô ấy về nhà, nhìn vợ người khác chỉnh đốn nhà cửa lộn xộn,
làm cơm cũng không ngon, giọng nói còn như sư tử, may quần áo thì khó coi. Mà trong nhà mình vẫn luôn sạch sẽ, mặc kệ là quần áo hay là những thứ khác được đều đặt ở đó một cách chỉnh tề.
Ôn Như Hân lúc nói chuyện đều ấm áp dịu dàng, làm cơm cũng ngon.
Cứ như cô ấy không hề biết cáu kỉnh.
Cô ấy càng như vậy, Bạch Thế Vinh càng thương cô ấy.