Nụ cười trên mặt bọn nhỏ càng ngày càng nhiều, cả người đều tỏa ra hào quang khác biệt.
Thật ra trong lòng Ôn Như Hân biết rõ.
Bọn nhỏ ở trong trường học bị người khác bắt nạt, có không ít người cảm thấy mẹ của ba đứa nhỏ là một người tàn tật nên luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn nhỏ, còn có thể sẽ bắt nạt bọn nhỏ hay thậm chí là nói ra những lời gây tổn thương cho chúng.
Tuy chúng chưa từng nói ra những điều này ở nhà.
Nhưng thân là một người mẹ, làm sao cô ấy có thể không nhận ra vấn đề của con mình chứ
Chỉ là Ôn Như Hân không có cách nào, cũng không có sức lực để thay đổi.
Khi những đứa con của cô ấy được mặc quần áo sạch sẽ, được mặc quần áo thể thao thời thượng nhất, mang giày thể thao xịn xò nhất, chơi bóng đá trong một trường học thì những đứa trẻ kia mới đuổi theo phía sau bọn nhỏ, lấy lòng bọn nhỏ, muốn chơi đùa cùng với bọn nhỏ.
Mà sau khi những nữ đồng chí bình thường vẫn luôn nói mấy lời đàm tiếu ở sau lưng bị mẹ mình dạy dỗ cũng đã trở nên thành thật hơn.
Đây chính là nguyên nhân Ôn Như Hân luôn nhớ nhà.
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc.
Ôn Như Hân muốn dẫn bọn nhỏ trở về.
Bởi vì là mùa hè nên bà Ôn muốn để bọn họ mang theo chút đồ trở về, thế là không để cho mẹ con bọn họ đi đón xe lửa.
Khi xe đi thẳng tới Mông thị dừng lại nghỉ ngơi ở Bình Thành, bà Ôn mới để đội xe mang theo mấy mẹ con bọn họ trở về.
Trong nháy mắt.
Ôn Oanh trở thành bạn nhỏ học lớp sáu.
Lúc thi cuối kỳ, Ôn Oanh là bạn nhỏ nhỏ tuổi nhất nhưng lại thi đứng đầu cả lớp.
Cô bé vốn định nhảy lớp nhưng bà Ôn ngăn cản không cho.
"Một cô bé như con nhảy lớp sớm như vậy làm gì? Ở tiểu học từ từ thêm một năm nữa đi."
Bà Ôn cũng không muốn để cho cháu gái mệt chết vì học tập, bà đưa cháu đến trường học để học hành là vì muốn cháu hiểu được lý lẽ, thuận tiện tĩnh dưỡng thân thể.
Nhưng cháu gái lại muốn nhảy lớp.
Vì tiếp tục nhảy lớp mà liều mạng học tập.
Điều này trái với ước nguyện ban đầu của bà nội khi đưa cháu gái đi học.
Cứ như vậy, Ôn Oanh chỉ có thể tiếp tục học tiểu học.
Cô bé còn nhỏ tuổi nhưng thành tích học tập rất tốt. Tuy các bạn học cũng nghe được không ít lời đồn đãi nhảm nhí nhưng bọn họ vẫn rất tốt với cô bé.
Dường như cô giáo cũng biết vì sao cô bé phải nhảy lớp nên cũng rất chú ý đến trạng thái tâm lý của cô bé.
Cứ như vậy, Ôn Oanh vui vẻ học lớp sáu.
"Mọi người nghe nói chưa? Quốc gia chúng ta có một bộ phim được đưa ra nước ngoài giành được giải thưởng. Người đoạt giải kia còn đoạt được giải ảnh đế.TM
"Ảnh để là cái gì vậy?"
"Chính là diễn viên xuất sắc nhất trên TV! Có hơi giống với bằng khen của học sinh ba tốt mà chúng ta nhận được! Nhưng người nhận được bằng khen của học sinh ba tốt chúng ta có hơi nhiều, còn người nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất này cũng chỉ có một người một năm mà thôi."
"Oa! Vậy người này cũng lợi hại quá."
"Tên người đó là gì thế?"
"Ôn Thiều Ngọc."
Lạch cạch.
Ôn Oanh đang làm bài tập, ban đầu cũng không chú ý các bạn học đang nói gì.
Nhưng bỗng nhiên nghe được tên của ba mình trong miệng các bạn học, Ôn Oanh không nắm chặt được cây bút trong tay, làm nó lập tức trượt xuống mặt đất.
Bạn học nam đang phổ cập khoa học cái gì gọi là ảnh để cho các bạn học kia bèn khom lưng nhặt bút lên giúp Ôn Oanh.
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo" Bạn học nam kia nói tiếp với các bạn cho xong: Nghe nói vị ảnh để kia sau khi đoạt giải đã nói những lời này. Cậu không biết chuyện này thậm chí còn được đăng trên báo sao?"