Ông muốn mượn cơ hội này nhìn xem những người mà mình từng đưa qua bây giờ sống như thế nào.
Nghe nói bọn họ sống rất tốt, nhưng chưa được nhìn thấy tận mắt.
Ôn Độ cười nói: "Vậy được! Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một chút. Khi ấy chú cứ ở lại viện cũ của chúng tôi. Năm ngoái tôi trở về đã mở rộng thêm chút ít. Nhà ông nội tôi được xây thêm, sân được bọn họ dọn xuống xây lại thành một căn nhà gỗ lón."
“Nếu như chú không quen ở thì cứ ở lại nhà khách trong thôn chúng tôi. Nhà khách của thôn chúng tôi cũng rất tốt, cũng mới được tu sửa, rất nhiều người từ nơi khác tới mua gà và trứng gà đều sẽ ở lại đó vài ngày."
Nông trường Hồng Tinh thay đổi rất lớn.
Từ thôn bọn họ đến hai thôn bên cạnh, rồi đến bảy hoặc tám thôn trong khu vực của bọn họ, cuộc sống của tất cả mọi người đều đã xảy ra thay đổi về chất.
Nhiều người từ nơi khác đến nông trại của họ mua gà.
Cửu gia vừa nghe liền nói: "Có nhà thì không có lý do gì phải sống bên ngoài." Lời nói này khiến Ôn Độ vui vẻ.
"Vậy lúc chúng tôi sang đó sẽ nhanh chóng qua chào hỏi chú, tôi không qua chỗ Tiểu Lục nên mong nhờ chú đánh tiếng với Tiểu Lục giúp tôi một câu." Ôn Độ tới là để mời mọc nên cuộc trò chuyện không kéo quá dài thì cậu đã đứng dậy nói lời tạm biệt.
Cửu gia hoạt động tay chân, định đưa Ôn Độ ra ngoài.
Có một nữ đồng chí ăn mặc mộc mạc, thắt bím tóc lớn từ ngoài cửa tiến vào.
Ôn Độ nhìn về phía nữ đồng chí một cái, trong lòng kinh ngạc, không ngờ đời này mình sẽ nhìn thấy nữ đồng chí này.
Cậu nhìn Cửu gia, phát hiện Cửu gia không nhìn người ta, vì thế hỏi: "Vị này là?""
"À, cháu gái của vợ lão Ngưu, mới từ nông thôn đến, mấy ngày nay hỗ trợ việc bếp núc." Cửu gia chưa bao giờ quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.
Lão Ngưu theo ông lâu như vậy, việc vặt trong nhà đều là do hai vợ chồng lão Ngưu quản lý. Ông ấy phá lệ đón cháu gái tới cũng không có gì không được, chỉ là thêm một đôi đũa mà thôi.
Hơn nữa cũng không phải người ta không làm việc.
Ít nhất Kiều Uyển Uyển làm đồ ăn rất ngon.
Ôn Độ nhìn thái độ này, nhớ tới những gì Tiểu Lục đã nói ở kiếp trước nên bổ sung thêm một câu: "Tại sao cô ấy lại vào thành phố?"
Không biết" Cửu gia căn bản không quan tâm chuyện này.
Ôn Độ có chút tò mò, sau khi Cửu gia nghĩ thông suốt như thế nào?
Đời trước bọn họ không có kết quả tốt, đời này cậu phải giúp một tay.
Vừa lúc đi tới cửa, Ôn Độ nhìn thấy Lão Ngưu bèn thuận miệng hỏi: "Chú Ngưu, tôi nhiều chuyện hỏi một câu, nếu chú không tiện thì không cần trả lời đâu."
Lão Ngưu biết thân phận của Ôn Độ, cười ha hả nói: "Có gì mà không tiện nói, cậu cứ hỏi là được."
"Vừa rồi tôi nhìn thấy một cô gái đi vào, là cháu gái của chú nên muốn hỏi vì sao cô ấy lại đến thành phố thế?"
Ôn Độ thấy Lão Ngưu biến sắc, tiếp tục nói: "Chú cũng biết cửa hàng của chúng tôi rồi đấy. Tuổi tác của bà nội tôi như thế nên tôi định tìm người có hiểu biết qua đó giúp quản lý một chút. Nghe Cửu gia nói cháu gái chú nấu cơm ăn ngon nên muốn hỏi cô ấy có nguyện ý qua đó làm việc không."
Trong lòng Lão Ngưu vui mừng muốn chết.
Biết Ôn Độ có lòng, cũng biết cậu muốn tìm một người có hiểu biết nên đáp: "Cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là cháu gái tôi bị ba mẹ nó gả cho một tên ngốc. Tên ngốc này không biết gì cả, chỉ biết đánh người mỗi ngày.
“Con bé bị đánh đến nỗi ôm mặt mũi bầm dập chạy về nhà, vậy mà người trong nhà còn đưa nó qua đó lại. Lần trước thiếu chút nữa đã đánh chết nó, nó không muốn chết nên chạy trốn cùng một cô gái trong thôn.
"Vậy kết hôn..."