THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

“Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng ông ấy sẽ cắm rễ ở Hương Thành thì ông ấy lại ra nước ngoài. Nhưng sản nghiệp của ông ấy thật sự chỉ cần nằm cũng kiếm được ra tiền."

Tư Đồ Quang Diệu cũng là nhân vật số một số hai Hương Thành, nhà Tư Đồ bọn họ coi như là được xếp hạng trong top cao ở Hương Thành.

Nhưng so sánh anh ấy với vị Từ gia này thì vẫn còn kém nhiều lắm.

Tư Đồ Quang Diệu vô cùng hâm mộ: "Cũng không biết tiền của ông ấy từ đâu ra, vì lúc trước có tiền nên mới có thể làm nhiều như thế, tiền trong tay tên Từ Trí Viễn này thật sự không ít đâu"

Ôn Độ nghe xong câu chuyện truyền kỳ của ông cậu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "À, ông ấy là ông cậu của con, chính là em trai ruột của bà nội con."

"Hȧ???"

Tư Đồ Quang Diệu ngây người.

Anh ấy bóp rơi điếu thuốc trong tay, đau răng chửi thề một tiếng: "Đệt!"

Mẹ nó ai có thể nghĩ đến chuyện này chứ?

Ôn Độ nhấc chân đi vào bên trong, bà Ôn đã giới thiệu xong Ôn Thiều Ngọc và Ôn Oanh cho Từ Trí Viễn.

"Tiểu Độ, lại đây, đây là ông cậu của con." Bà Ôn nhìn thấy cháu trai là kiêu ngạo không thôi.

Ôn Độ khách sáo gọi: "Ông cậu."

"Lúc ấy nó tìm tới em, nói là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh là em biết ngay người này nhất định có quan hệ với chị. Thằng bé vừa tiến vào là em đã biết suy đoán của em không sai mà."

Từ Trí Viễn cười rất ôn hòa, không hề giống với nhân vật truyền kỳ trong lời đồn.

Bà Ôn nhìn thấy em trai, cười đến mức không ngậm miệng lại được, nói thẳng: "Tiểu Độ, bảo ba con đi mua thức ăn đi, thêm hai món nữa."

"Vâng ạ."

Ôn Độ đi ra ngoài, lúc đi còn không quên dẫn theo em gái.

Cậu thấy em gái có chút thất thần bèn thấp giọng hỏi: "Sao thế? Gặp trong mơ à?"

Sắc mặt Ôn Oanh trắng bệch gật đầu: "Trong mơ, ông ấy chết rồi."

"Chết rồi?"

Vẻ mặt Ôn Độ nghiêm túc.

Cậu kéo Ôn Oanh đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bèn nói: "Ba, bà nội con bảo ba đi mua thức ăn, mua nhiều đồ ăn trở về"

"Biết rồi, không phải ba đang chuẩn bị đi sao!"

Ôn Thiều Ngọc đội mũ, còn đeo khẩu trang, thuận tay kéo Tư Đồ Quang Diệu đi cùng, Tư Đồ Quang Diệu căn bản không muốn đi nhưng lại bị Ôn Thiều Ngọc cưỡng ép lôi đi.

"Cậu nói xem cậu ở trong nhà làm gì? Ngồi phịch trên ghế như cái bánh à? Đi ra ngoài hoạt động một chút mới tốt cho sức khỏe."

Tư Đồ Quang Diệu muốn rút tay về, nhưng sức lực của Ôn Thiều Ngọc không nhỏ, mặt không đỏ cũng không thở hổn hển mà kéo anh ấy đi.

"Buông tay."

"Không buông."

"Tôi khuyên anh nên buông tay.

"Lớn vậy rồi, có thể đừng gây chuyện không? Nếu cậu cứ tiếp tục làm loạn như vậy nữa thì sẽ bị hàng xóm láng giềng chê cười đấy, một mớ tuổi rồi mà không chịu kết hôn thì thôi đi, còn không an phận một chút, đừng để đến lúc tôi đã bể cháu rồi mà cậu vẫn chưa có con trai."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy muốn bóp chết Ôn Thiều Ngọc.

Cái miệng này thật đáng ghét.

Ôn Độ nghe những lời vụn vặt ở cửa biến mất, lại nhìn A Huy đứng trên hành lang gấp khúc mới dẫn em gái đi về phía sau. Phòng sau yên tĩnh, hoàn cảnh lại tốt, là một nơi thuộc về Ôn Oanh.

Cô bé đã lớn, cho dù không dọn qua ở thì cũng phải có một nơi thuộc về mình.

Ngày thường, cô bé sẽ học tập hoặc thư giãn ở đó.

Không ai làm phiền cô bé.

Cho dù là ăn cơm cũng sẽ đứng bên ngoài gọi cô bé một tiếng.

Ôn Độ dẫn Ôn Oanh ngồi trên giường mềm, từ chỗ này có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài nên nếu có người tới là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi