Bà Ôn hiện tại hận không thể tìm quyển sách kia ra, trực tiếp đốt nó đi.
Ôn Oanh tiếp tục làm nũng với bà Ôn.
"Ôi trời, con cũng không muốn đọc quyển sách kia nữa đâu, ngày mai sẽ trả lại cho người ta, thật ra đó là về một người có một cuộc đời rất bi thảm."
Ôn Độ ngẩng đầu nhìn em gái một cái.
Ôn Oanh còn len lén chớp mắt với cậu, em gái không hề biết mắt mình đã sưng như quả đào, chớp một cái như vậy rất giống một quả đào bị nứt ra một lỗ hổng.
Rất buồn cười.
Nếu Ôn Oanh biết cậu nghĩ như vậy, nhất định sẽ xù lông tức giận.
"Vậy con nói xem người kia rốt cuộc đã khổ sở thế nào mà lại làm cho con khóc thành cái dáng vẻ quỷ quái này chứ." Trong lời nói của bà Ôn còn mang theo lửa giận.
Ôn Oanh lập tức nói: "Trong sách viết về một người phụ nữ gả cho người khác,
đứa bé đầu tiên có trái tim không tốt, vừa sinh ra chưa sống được mấy ngày thì đã mất. Nhà chồng cô ấy cảm thấy cô ấy là sao chổi, cực kỳ không muốn gặp cô ấy, việc bẩn thỉu việc mệt nhọc gì cũng để cho cô ấy làm.”
“Chồng của cô ấy còn liều mạng muốn cô ấy sinh con. Đứa bé đầu tiên mới chết
được hai tháng thì cô ấy lại mang thai.
Bà Ôn nghe đến đó, mi tâm càng có thể kẹp chết một con ruồi.
Ánh mắt bà không tốt nhìn chằm chẳm cháu trai, dường như đang hỏi rốt cuộc là ai đã đưa cho cháu gái những quyển sách này?
Đây có phải là cuốn sách mà một cô bé nên đọc không?
Ôn Độ cũng rất mờ mịt.
Cậu cũng muốn biết suốt ngày em gái đã đọc sách gì.
Đây thật sự là loại sách mà một cô bé nên đọc sao?
Lúc này tất cả mọi người trong phòng đều mang theo niềm hoài nghi này.
Ôn Oanh hồn nhiên không hề hay biết vẫn tiếp tục nói: "Sau đó cô ấy lại sinh đứa bé thứ hai. Kết quả đứa bé thứ hai có một trái tim tốt nhưng cánh tay và thân thể của đứa bé này lại nối liền một chỗ. Ngón chân cũng giống như con vịt, không giống với người bình thường."
“Cô ấy sợ bị nhà chồng phát hiện nên đã giấu đứa bé này đi. Nhưng nội tạng trong thân thể đứa bé này cũng không tốt, chào đời được ba ngày thì đứa bé cũng mất. Lúc này trạng thái tinh thần của cô ấy đã không còn quá ổn nữa.
“Không riêng gì người trong nhà nói, người trong thôn cũng nói cô ấy là một con quái vật, nếu không vì sao con cái nhà người khác sinh ra đều bình thường nhưng chỉ có con cái do cô ấy sinh ra đều trông không bình thường.
"Sau đó cô ấy lại sinh ra đứa con thứ ba, lần thứ ba này là một cặp song sinh, hai đứa con không chỉ dính liền với nhau mà ngực của bọn họ còn bị thủng một lỗ rất lớn, lúc đứa bé chào đời đã khóc lớn không ngừng, không bao lâu sau cũng chết đi."
"Người phụ nữ đó đã phát điên, cô ấy suốt ngày điên khùng khùng ôm trong tay một con búp bê vải rách."
"Cho đến một ngày, mọi người mới biết được hóa ra người phụ nữ này là thân thích của tên đàn ông kia, họ hàng chưa cách nhau ba đời."
Ôn Độ: "..."
Cậu biết vì sao, đang muốn giải thích thì chợt nghe bà Ôn nói: "Người trong cái nhà đó đều làm gì cả vậy? Chẳng lẽ không biết họ hàng gần không thể kết hôn sao? Con sinh ra đa số đều là dị dạng. Trong sách này còn nói hai người bọn họ là thân thích. Hừ!"
Bà Ôn cười lạnh một tiếng.
"Ôn Oanh, sau này con đừng đọc những cuốn sách tào lao này nữa, học sinh thì nên đặt tâm tư vào việc học tập, nếu con thật sự không muốn học thì đến cửa hàng hỗ trợ, nếu con muốn thì làm như vậy cả đời cũng được."
Bà Ôn còn không quên dạy dỗ cháu gái.