Đối mặt với câu hỏi của con gái, Ôn Thiều Ngọc trực tiếp đứng lên tìm cớ nói: "Ba phải vào xem một chút, tiệc mừng lần này phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Anh trai con bận trước bận sau, nhất định không quản lý được nên ba phải đi theo dõi.
“Nếu con không biết làm đề này thì cứ nói anh trai con giải cho con. Nó bận rộn trong một thời gian dài như vậy cũng đã mệt mỏi rồi, ba qua đó thay nó, bảo nó qua đây xem cho con"
Trong mắt Ôn Oanh tràn đầy tín nhiệm gật gật đầu: "Dạ, ba mau đi làm việc đi.
Sau khi Ôn Thiều Ngọc vào nhà bèn nhìn thấy con trai ngồi ở trên ghế, có vài người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt cậu.
Ôn Thiều Ngọc biết con trai đang bận nên không quấy rầy cậu.
Đợi đến khi con trai cuối cùng cũng xong việc, Ôn Thiều Ngọc mới tiến lên nói: "Con mau đi xem bài mà em gái con làm có đúng hay không đi. Nếu không đúng thì con giảng lại lần nữa cho nó."
Đây là công việc mà Ôn Độ rất thuần thục.
"Con ra ngoài xem một chút, tiếp theo không còn gì cần chuẩn bị nữa. Ba đi nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa là sẽ làm xong cơm rồi"
Lần này Ôn Độ cố tình mang đầu bếp nổi tiếng từ trong thành đến, bữa cơm này hôm nay chủ yếu là để thử đồ ăn.
Nếu bà nội muốn nở mày nở mặt và có thể diện, vậy thì đây là một nhân tố ắt không thể thiếu trong tiệc rượu.
Dù sao đi nữa, thức ăn trên bàn ngoài số lượng lớn thì còn phải ngon.
Điều quan trọng là để cả thôn được ăn ngon.
Ôn Thiều Ngọc biết mình không thể thêm phiền, vì thế ngoan ngoãn trở về ngủ.
Ôn Độ từ trong nhà đi ra, thấy em gái đang ngồi dưới tàng cây viết chữ, cậu bèn đi tới, ngồi xuống đối diện em gái.
"Nghe nói có một bài em không hiểu à?"
Ôn Oanh cười lắc đầu, đối diện với ánh mắt trách cứ của anh trai bèn chủ động thừa nhận.
"Em thấy tinh thần ba không tốt nên mới đùa giỡn với ông ấy một chút"
Ôn Độ nhíu mày: "Tâm trạng ba không tốt sao?"
"Lúc ông ấy đi vào buồn bã ỉu xìu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, em lo lắng nếu mình hỏi thì sẽ làm tâm trạng ba tệ hơn, cho nên mới trêu chọc ông ấy một chút."
Ôn Độ giơ tay nhẹ nhàng chọc trán cô bé một cái: "Được rồi, em ôn tập bài tập cho tốt đi, nếu có vấn đề gì thì đi tìm anh. Anh đi xem ba."
Ôn Oanh giống như một con mèo nhỏ phất phất tay: "Anh đi đi, mau đi xem ba một tí."
Ôn Độ biết em gái không có việc gì nên lại vòng trở về, nhìn thấy ba cậu đang nằm trên giường.
Ôn Độ cũng nằm xuống bên cạnh ba mình.
Ôn Thiều Ngọc tò mò nhìn thoáng qua con trai: "Sao con lại tới đây?"
"Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."
"Không phải con nói muốn giúp em gái con làm bài tập sao?" Ôn Thiều Ngọc vẫn rất coi trọng học tập.
Tuy bản thân hắn không thích học tập lắm.
Ôn Độ không vạch trần trò đùa của em gái, chỉ nói: "Chỉ có một bài là con bé không hiểu, sau khi con xem qua thì phát hiện con bé làm đúng rồi."
Trong lòng Ôn Thiều Ngọc hối hận không ngừng.
Thì ra con gái vừa rồi làm bài đúng sao? Sớm biết thì vừa nãy hắn cũng không cần tìm con trai mà ở lại đó làm bộ làm tịch một phen, nói với con gái rằng con làm đúng, tiếp tục cố gắng.
Sẽ lập tức làm tăng hình ảnh cao lớn của người làm ba như hắn.
"Em gái nói hình như tâm trạng ba không tốt lắm, cho nên con mới đến hỏi xem rốt cuộc ba đã xảy ra chuyện gì?"
Không phải Ôn Độ không biết quanh co lòng vòng, có đôi khi cậu quanh co lòng vòng với ba mình thì ba cậu có thể sẽ không hiểu lắm.
Ôn Thiều Ngọc: "...”
Con trai thật đúng là hết chuyện để nói.