THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Một giây trước còn rầu rĩ không chịu được mà một giây sau khi giải quyết xong chuyện, vừa ngả đầu đã lập tức ngủ.

Là kiểu ngủ trong một giây.

Ôn Độ đóng cửa lại, rón rén bước ra ngoài, kết quả không cẩn thận đụng phải một thứ. Lúc ấy tiếng leng keng vang lên mà ba cậu cũng không hề tỉnh dậy.

"Rốt cuộc ba làm sao thế?"

"Muốn người khác biết ông ấy là ngôi sao lớn, kết quả không ai nhận ra nên tự mình buồn bực"

Cậu không cần nề mặt ba trước mặt em gái.

Ôn Oanh che miệng cười trộm, tuyệt đối không ngờ lại là nguyên nhân này.

"Em luôn cảm thấy tâm trạng của ba thật sự rất tốt, hoàn toàn không giống với những người cùng lứa tuổi kia." Hôm nay lúc Ôn Oanh tới thăm Tống Lệ Dĩnh đã nhìn thấy ba của cô nhóc.

Ba của Tổng Lệ Dĩnh đã là người rất ít khi quan tâm chuyện trong thôn.

Người lớn lên cao cao, trắng trẻo gầy gò, khi cười rộ lên cũng rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.

Nhưng một người đàn ông như vậy, khi đứng cùng một chỗ với ba cô bé mới cảm thấy cứ như chênh lệch mười mấy tuổi.

Ba cô bé càng ngày càng trẻ.

"Em tuyệt đối đừng nói những lời này ở trước mặt ông ấy, nếu như em nói ở trước mặt ông ấy thì ông ấy sẽ cho rằng ông ấy nên là anh trai của anh chứ không phải là ba anh"

Ôn Độ rất bất đắc dĩ.

Linh hồn của cậu đã già, trong cặp mắt kia mãi mãi cũng không thể trong suốt được như ba cậu.

Thật là, khuôn mặt này của cậu trông cũng hơi có vẻ trưởng thành.

Mặc dù vẫn đẹp.

Nhưng khi một thiếu niên mười mấy tuổi và một người bốn mươi tuổi có cùng một khuôn mặt lại không hề có cảm giác không hợp nhau thì đây là một chuyện rất khiến người ta câm nín.

Ôn Oanh lại bắt đầu cười trộm, cười một hồi liền biến thành cười to.

Cô bé nhìn sắc mặt anh trai càng ngày càng khó coi, còn có xu thế thẹn quá hóa giận mới nhịn cười đi dỗ dành anh trai.

"Anh trai, anh phải tin tưởng em, ở trong lòng em, anh mãi mãi là người đẹp trai nhất!" Nếu như cô bé không cười khi nói những lời này thì chúng sẽ có độ tin cậy mười điểm.

Ôn Oanh nói thật lòng. Cô bé đã gặp qua anh trai khi cậu rất lớn tuổi, cảm giác anh trai bốn mươi năm mươi tuổi và anh trai hiện tại không có gì khác nhau.

"Cho dù qua mười năm nữa, anh trai vẫn sẽ đẹp trai như vậy!" Cô bé lại mở miệng.

Trong lòng Ôn Độ buồn cười, cố ý hừ lạnh, còn ác liệt nhéo mũi em gái, hỏi cô bé: "Sao không đi tìm bạn nhỏ của em mà chơi?"

Ôn Oanh về đến nhà đã đi.

Nhưng cô bé đến cửa nhà Tống Lệ Dĩnh nhìn một chút, chỉ đơn giản nói hai câu rồi về.

"Tống Lệ Dĩnh quá bận rộn, bây giờ cậu ấy còn phải lên núi trông gà, nhặt trứng gà, còn phải cho gà uống nước, chuẩn bị thức ăn, tóm lại là bận rộn chân không chạm đất, ngay cả khi em nói chuyện mấy câu với cậu ấy mà cậu ấy cũng đang bận cho gà ăn."

Tuy Ôn Oanh rất muốn trò chuyện cùng bạn bè nhiều hơn một chút, nhưng bạn bè thật sự quá bận rộn mà cô bé lại không muốn làm chậm trễ thời gian của người khác.

Họ dường như đã trở thành người của hai thế giới.

Trong lòng Ôn Oanh ít nhiều gì cũng có một chút phiền muộn.

"Anh trai, trước kia em từng nói với Tống Lệ Dĩnh rằng khi anh Tiểu Lục đến giao hàng trong thôn thì sẽ để cậu ấy ngồi xe đến đây. Lúc ấy em cũng đã nói với anh Tiểu Lục rồi, nhờ anh Tiểu Lục giúp em một việc, nhưng anh Tiểu Lục đến tìm Tống Lệ Dĩnh vài lần nhưng cậu ấy đều không đến"

Ôn Độ im lặng nghe em gái nói lời trong lòng, biết em gái không phải là vì muốn cậu an ủi cô bé mà chỉ là muốn cậu lắng nghe một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi