THẬP NIÊN 80: EM GÁI CỦA NAM CHỦ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN ĐÃ TRỞ LẠI

Kiến thức trong sách giáo khoa vĩnh viễn không thể so sánh với cảm giác hứng thú, rung động khi được tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy, ông dự định đầu tư xây dựng một phòng thí nghiệm.

Cho trẻ em tự làm thí nghiệm trong lớp hóa học.

Trong lòng bọn trẻ rất thuần khiết.

Chúng nó thích đọc sách, thích đọc sách là bởi vì chúng nó sẽ có thể tìm hiểu về thế giới thông qua sách. Cũng sẽ bởi vì đọc thật nhiều sách mà mở rộng tầm mắt, mục tiêu cuộc đời từ nay về sau không còn mờ mịt nữa.

Đọc sách giúp người ta sáng suốt, sơ lược chính là đạo lý này.

Ôn Độ không cho Từ Trí Viễn bỏ tiền ra, cậu cũng tham dự vào trong đó.

Cậu đầu tư xây thêm lầu cho trường tiểu học.

Số trẻ em nông thôn có hạn, mười mấy thôn trước sau đều tới đây học hành, một tòa nhà dạy học năm tầng cũng đủ dùng.

Cái này bao gồm cả trung học và tiểu học.

Ngay cả lớp học mẫu giáo cũng có nơi chuyên biệt.

Ôn Độ không có ý định tự mình đến giám sát chuyện này, cậu sẽ phải đội công trình tới, tự mình thiết kế bản vẽ. Việc còn lại sẽ giao cho người chuyên nghiệp đến xử lý.

Cậu lớn lên ở đây.

Được người ở đây giúp đỡ.

Dù có một chút ân huệ cũng phải uống nước nhớ nguồn.

Ôn Độ không quên gốc rễ, cậu muốn làm cho quê hương trở nên tốt đẹp, muốn giúp những đứa trẻ trong thôn này được ra ngoài.

Bà Ôn biết được quyết định của cháu trai, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Trong nháy mắt.

Lại một năm.

Lần này người thi lên đại học đổi thành Ôn Oanh.

Ôn Oanh nằm trên ghế dài dưới tàng cây, trong tay cầm một quả đào mật thật to, hung hăng cắn một ngụm lớn mới phát hiện quả đào trong tay mình bỗng nhiên biến mất.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy kẻ đầu têu, hai má phồng lên nói: "Đồng chí Ôn Độ, bây giờ anh đã là giám đốc rồi, có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không? Nếu những cô gái trong công ty của anh mà biết thì nhất định sẽ ghét bỏ anh đấy."

"Vậy thì ghét bỏ đi."

Anh sẽ không yêu đương với nhân viên công ty.

Ôn Oanh ngồi dậy nói: "Anh trai, em nói với anh một chuyện vô cùng khủng bố này, bởi vì năm nay em cũng thi đậu đại học A nên bà nội cảm thấy phần mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh, dự định trở về viếng mộ các lão tổ tông, thuận tiện làm thêm một bữa tiệc ăn mừng nữa."

Ôn Độ nghe xong chỉ nhíu mày.

Ôn Oanh nhìn vẻ mặt của anh trai là biết ngay anh trai không thèm để ý.

"Lại phải tổ chức tiệc!"

Cô vẫn chưa quên lúc tổ chức tiệc mừng năm đó, mỗi ngày anh trai phải bận rộn cỡ nào, còn phải đứng ở đó giống như linh vật, có không ít những đứa trẻ nhà người ta đều tới sờ sờ tay anh trai.

Cứ như anh trai là một cái cây ước nguyện trong một thắng cảnh vậy.

Cứ như chỉ cần sờ sờ tay anh trai là chắc chắn có thể thi đậu đại học.

Ôn Oanh vừa nghĩ đến tay mình bị rất nhiều rất nhiều con trai sờ một cái là cả người đã cảm thấy không được thoải mái.

Thật kinh khủng.

Em gái của Ôn Độ có chút thích sạch sẽ nên anh cố ý không tiếp lời em gái.

"Anh trai…”

Cô kéo âm thanh mình rất dài.

Rõ ràng đã là một cô gái nhưng giọng nói kia dường như vẫn giống khi còn bé, hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào.

Ngọt ngào, mềm mại.

Như một cô bé.

"Yên tâm, lần này sẽ không." Ôn Độ không thể nào không trả lời lại.

Chủ yếu là anh muốn ra nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Phỏng chừng đến khi em gái tốt nghiệp thì anh mới có thể từ nước ngoài trở về.

"Tại sao?"

Ôn Oanh còn không biết anh trai phải đi.

Ôn Độ nói: "Phải ra nước ngoài du học."

"Dạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi