THẬP NIÊN 80 GẢ CHO NAM CHÍNH


Những món trà và đồ ăn nhẹ đó lần trước cô cũng đã nhìn thấy, mặc dù chưa được nếm thử nhưng cũng không có gì lạ.Chỉ là cái lồng hấp đang tỏa ra hơi nóng cùng mùi thơm làm cho cô khá tò mò.Vệ Thành nhanh tay lẹ mắt ngay lập tức mở lồng hấp ra, lộ ra bên trong là mười chiếc bánh bao chiên nhỏ nhắn béo béo.

Anh nói: “Lần trước ăn bánh bao em cho, lần này vốn dĩ định mời em ăn, nhưng bọn họ là quán trà nên không bán bánh bao, chỉ có thể từ dưới lầu mua được bánh bao chiên, em nếm thử xem hương vị như thế nào.”Vừa nói, anh vừa cầm đũa gắp một cái đặt vào đĩa nhỏ cho cô, còn chuẩn bị một bát nhỏ nước chấm dấm, có thể nói là chăm sóc vô cùng chu đáo.Nhạc Hỷ cảm nhận được phần tâm ý này, lại nhìn đến chiếc bánh bao chiên nhỏ trong đĩa, ánh mắt hơi hơi dao động.Không thể không nói anh thực sự biết chọc vào điểm yếu của người khác, cũng là điều cô rất thích nhưng bình thường cũng không thể hiện rõ ra như vậy và cũng chẳng có người nào phát hiện ra điều đó.Cô còn nhớ lúc nhỏ, khi mẹ còn sống, mỗi sáng thức dậy muộn không muốn nấu ăn thì cả nhà thường xuống quầy hàng dưới nhà ăn một bữa bánh bao chiên, giá cả hồi đó giống như bây giờ, mười đồng có thể mua được ba bốn cân, ăn cháo tùy thích.Cho nên Nhạc Hỷ từ nhỏ đã thích ăn những món này, cảm thấy mỗi lần ăn chúng lại nhận được mùi vị gia đình.Tiếc là, khi cô lớn lên, mẹ mắc bệnh qua đời, cha cô tái hôn và sinh con, gia đình cô không còn như xưa nữa, những quán bán bánh bao chiên ven đường cũng dần vắng bóng.


Nếu sau giờ làm việc cô không ra ngoài tìm thì thậm chí còn không thể nào tìm được loại đồ ăn này.Mà trước mắt, có một người đã tự mình mang đến những chiếc bánh bao chiên này đến trước mặt cô.Nhạc Hỷ thật khó để không lộ ra xúc động.Cho dù là anh không đặc biệt chuẩn bị hay là mèo mù vớ phải chuột chết, phần tâm ý này cô đều nhận hết.“Cảm ơn.”Cô lại lần nữa nói cảm ơn, sau đó cầm bánh bao chiên nếm thử trong ánh mắt mong đợi của Vệ Thành.

Hương vị rất giống trong hồi ức, nếu như được kết hợp với bát cháo loãng thì còn gì tuyệt vời hơn.Tất nhiên, trong quán trà sẽ không có cháo nhưng nước trà thì có đủ.Nhạc Hỷ vừa uống trà, bất giác ăn hết toàn bộ một phần bánh bao chiên vào bụng.

Sau khi ăn xong, cô mới lấy lại phản ứng, lấy tay lau miệng, ngượng ngùng nhìn Vệ Thành nói: “Quá là ngon rồi, ăn một miếng không nhịn được liền ăn hết.” Không hề để lại cho anh một cái nào.Vệ Thành vẻ mặt vui mừng nói ăn được là có phúc, bánh bao chiên cũng không nhiều, một cái cũng chỉ bé bé, ăn vào cũng chỉ để lót dạ.


Nếu như để anh nhét kẽ răng còn chả đủ.“Em muốn ăn nữa không? Tôi bảo người đi mua thêm một phần.” Anh nhìn ra cô rất thích ăn món này.Xem ra bước thứ hai cũng ổn rồi, nhưng chung quy thì ông trời vẫn bạc bẽo với anh.“Không cần đâu, một phần này là đủ rồi.

Không phải trên bàn vẫn còn rất nhiều những món ăn nhẹ sao, đủ cho hai người chúng ta ăn, thêm nữa thì dễ bị lãng phí.”Nhạc Hỷ lắc đầu từ chối, cô ra hiệu cho Vệ Thành đừng khách sáo với cô, một mình cô ăn thì có ý nghĩa gì, anh cũng phải ăn.Vệ Thành lúc này mới bắt đầu ăn các món điểm tâm trên bàn, vừa chủ động giải thích rằng lần này xem mắt là anh sắp xếp mời cô.Anh nói, bởi vì lần trước sau khi gặp mặt, anh có ấn tượng rất tốt với cô.


Sau này lại mới biết cô đã giúp đỡ anh hai lần liên tiếp, cô là cô gái rất xinh đẹp lại vô cùng tốt bụng cho nên mới nghĩ cách trở thành đối tượng xem mắt lần này của cô, muốn có một cơ hội làm quen với cô.Một điểm này, Nhạc Hỷ gần như có thể nghe ra từ lời chào hỏi ban nãy của anh.Anh có thể chủ động thành thật nói rõ ra thì là người trung thực chân thành.Sau đó anh giới thiệu bản thân chi tiết hơn lần trước, điều này càng khẳng định phẩm chất tốt đẹp của anh.Vệ Thành không chỉ giải thích cặn kẽ về hoàn cảnh đặc biệt của gia đình anh mà còn tiết lộ một chút về tình hình của phần lớn các bậc cha chú của mình, anh nói tất cả những gì có thể nói được ra mà không hề giấu diếm một chút nào.Sau đó, anh nhìn về phía Nhạc Hỷ và đặt quyền lựa chọn vào tay cô, anh nói: “Em cảm thấy như thế nào?”Không đợi cô trả lời, anh lại nói thêm như thể sợ cô sẽ từ chối: “Thực ra tôi rất yêu thích đồng chí Nhạc Hỷ, nếu như em không để bụng một số chuyện kia của nhà tôi, tôi nghĩ chúng ta có thể thử tạo ra một gia đình tuyệt vời…” Vừa nói, vừa tưởng tượng đến tương lai sau này, cân nhắc xem sau khi kết hôn thì sinh mấy con.Nhạc Hỷ: “...”Nhạc Hỷ càng nghe càng thấy buồn cười, cô phải đưa tay lên ngắt lời anh.“Cứ từ từ đã, đồng chí Vệ Thành.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi