"Vậy đem tiền tiêu hết thì sao? Đều cầm toàn bộ đi mua quần áo, giày dép! ! !.
" Hứa Đào thuận miệng truy vấn, cô muốn nhìn thử phản ứng của Triệu Vệ Quốc.
"Thích liền mua" Triệu Vệ Quốc không do dự trả lời.
Hứa Đào ngoài ý muốn nhìn Triệu Vệ Quốc, anh nói xong câu đó liền tiếp tục cúi đầu ăn mì sợi, cũng không nhìn thấy ánh mắt Hứa Đào có bao nhiêu phức tạp.
Tốc độ ăn uống thường ngày của Triệu Vệ Quốc rất nhanh, nói chuyện phiếm xong thì anh đã ăn hết chén mì, anh cầm chén trực tiếp đem đi rửa sạch không cần Hứa Đào phải động thủ.
"Thời gian cũng không còn sớm, em đi ngủ đây" Hứa Đào thấy Triệu Vệ Quốc rửa chén xong, tâm tình cô cực kỳ tốt, nói xong trở về phòng ngủ.
Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào về phòng động tác có chút nhanh không giống như ngày thường, anh đưa tay sờ sờ cái mũi, rũ mắt một cái anh phát ra tiếng cười khẽ trầm! !.
.
Đến Dương Thành sinh hoạt được mấy ngày, Hứa Đào liền thích ứng với loại sinh hoạt an nhàn này.
Triệu Vệ Quốc mỗi ngày bận rộn đi sớm về trễ, Hứa Đào ở nhà trông Tiểu Nam, giải quyết xong một ngày ba bữa cơm, cô liền tống cổ Tiểu Nam đi chơi với tiểu đồng bọn, còn mình thì ở phòng tiếp tục viết tiểu thuyết.
Tiểu Nam cầm điểm tâm mẹ làm đi vào địa điểm chơi cùng tiểu đồng bọn trong hẻm, đứa nhỏ hai ba tuổi trước còn ngây thơ mềm mại, cùng tiểu đồng bọn chơi đùa vài ngày, da dẻ bắt đầu trở nên săn chắc hơn.
Hứa Đào cũng nhìn Tiểu Nam ngày càng hoạt bát hơn trước.
"Mẹ mẹ! !.
.
"Hứa Đào ở trong phòng viết tiểu thuyết, đang bơm mực cho bút máy thì nghe được tiếng Tiểu Nam ở bên ngoài kêu to, nghe âm thanh của tiểu gia hỏa có chút sốt ruột và ủy khuất.
Hứa Đào đặt bút máy xuống, đứng dậy đi thẳng ra viện nhìn thấy Tiểu Nam như cái tiểu đạn pháo chạy về hướng cô, một tay ôm đùi Hứa Đào, tay còn lại bắt lấy chiếc váy ca-rô xanh thẩm của cô: "Tiểu Nam làm sao vậy?""Ô ô!.
mẹ, điểm tâm không có" Tiểu Nam thút thít đáp.
"Ăn hết rồi sao? Ăn hết thì mẹ làm cái khác cho Tiểu Nam" Hứa Đào khom lưng đem tiểu gia hỏa ở dưới chân bế lên, nhìn thấy mắt bé đều phiếm hồng, míu máo cái miệng nhỏ đầy ủy khuất"Không phải! ! " Tiểu Nam nhìn Hứa Đào điên cuồng lắc đầu.
"Kia làm sao vậy?" Hứa Đào kiên nhẫn dò hỏi.
"Bà bà lấy, còn mắng anh Thạch Đầu, véo tay!.
" Tiểu Nam hết sức ủy khuất, nước mắt tuôn trào, sau đó đưa cánh tay trắng noãn cho Hứa Đào xem.
Hứa Đào nhìn cánh tay của bé đỏ tươi, còn có chút dấu vết của móng tay, tức khắc nhíu mày hỏi bé: "Là ai véo tay Tiểu Nam?" Dò hỏi xong liền nhấc chân đi ra cửa.
Tiểu Nam còn nhỏ, tính tình bé cũng không xấu mà cô cũng không keo kiệt, trong nhà có điểm tâm, điểm tâm cũng không bảo quản trong nhà lâu được, cô không thích ăn liền để lại cho bé ăn, mỗi ngày cho bé mấy khối chia cho tiểu đồng bọn ăn cùng.
Thạch Đầu là đứa nhỏ lớn nhất trong hẻm, vốn dĩ ngày thường chiếu cố Tiểu Nam, hơn nữa còn ăn điểm tâm của bé nên không cần phải nói không đứa nhỏ nào trong hẻm này khi dễ Tiểu Nam, thời này thức ăn thiếu thốn, mọi người đều thèm ăn.
Mỗi lần ra cửa chơi Tiểu Nam đều sẽ lấy đi một ít, không phải mỗi đứa sẽ ăn một cái mà cùng chia ra mỗi người một chút ăn lấy hương cũng được, nên nhóm tiểu đồng bọn rất hoan nghênh Tiểu Nam.
Hứa Đào quan sát mấy ngày biết mấy đứa nhỏ đều ở trong hẻm chơi đùa, cô luyến tiếc Tiểu Nam trắng noãn phơi nắng sợ bé đen nhưng cô cũng không vì thế ngăn cản bé kết giao bằng hữu.
Như vậy thì bé cũng không nhàm chán mà cô cũng có thể chuyên tâm ở trong phòng viết tiểu thuyết, có thể nói một công đôi việc.
"Bà bà véo.
.
Ô ô! Bà bà xấu!.
.
" Tiểu Nam ủy khuất ôm cổ Hứa Đào, trong miệng luôn nhắc bà bàHứa Đào càng nghĩ càng nhíu mày, không biết bà bà trong miệng bé là ai: "Ngoan Tiểu Nam đừng khóc!" Cô vuốt đầu bé trấn an một tiếng.
.