Lúc Cố Thanh Khê một lần nữa nhìn thấy Tiêu Thắng Thiên, cô cảm thấy hết sức bất ngờ.
Cô thật sự không nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện nhanh như vậy, cô đã cố ý hỏi thăm, trong huyện không có hội nghị, cũng không có hạng mục đầu tư, càng không có tin tức nói rằng anh sẽ về huyện.
Kết quả là bây giờ, anh lại xuất hiện ở trong thị trấn, xuất hiện ở trước cửa nhà cô.
Cô nhìn người đang đứng ở trước mắt.
Đây là một nhân vật tài giòi thường xuyên xuất hiện ở trên váo và TV, khoác trên mình tây trang và giày da sang trọng, tóc được chải chuốt hết sức gọn gàng, đứng ở nơi đó, cùng với sự trầm ổn và khí thế của một người đứng đầu, nho nhã thong dong, trông hoàn toàn không phù hợp với ngôi nhà ở trong một trấn nhỏ như thế này, cho nên những người đứng ở gần đây đều nhìn anh với ánh mắt tò mò.
“Không mời tôi đi vào sao?” Anh nhìn cô, lên tiếng hỏi.
“À, mời anh vào nhà.” Cố Thanh Khê cúi đầu, vội vàng mở cửa.
Cô vội vàng hấp tấp thu dọn những đồ vật ở trên bàn, lại nhanh chóng chạy đi lấy ly rồi rót cho anh một ly trà: “Nhà tôi nhỏ quá, mong anh không chê cười.”
Anh có tiền như vậy, chắc chắn sẽ ở trong những ngôi biệt thự to lớn rộng rãi, căn nhà nho nhỏ này của mình, trông có vẻ khó coi đến nỗi không nên xuất hiện trong mắt anh.
“Tôi không uống trà, cô không cần rót.” Tiêu Thắng Thiên nói, trong lúc nói, anh vừa đánh giá căn nhà nho nhỏ này.
“À…” Cố Thanh Khê đoán, anh là người đã quen sống trong nhung lụa, chắc chắn sẽ không quen uống loại trà rẻ tiền này của mình, nhưng mà xuất phát từ lễ phép, cô vẫn rót một ít, theo lễ phép mà đặt trên bàn ở trong tầm tay của anh.
Chú ý tới ánh mắt anh, cô hơi ngượng ngùng nói: “Tôi…nơi này quá nhỏ, cũng rất loạn, chắc anh không quen.”
Anh nhìn cô, cười cười: “Không bừa bộn, không bừa bộn một chút nào, cô đã bày trí rất tốt, trông rất ấm áp, rất có hương vị gia đình.”
Đương nhiên là Cố Thanh Khê hiểu được đây là một lời khen khách sáo, anh ấy quả là một người tử tế.
Có lẽ người có tiền, có địa vị, giáo dưỡng cũng như các phương nhiên khác đều tốt, hoàn toàn không có vẻ làm càn vô lễ hay thô lỗ của tuổi trẻ.
Có việc cầu người ta, nên cô hơi hơi cúi đầu: “Một người ở, nên cũng chỉ dọn dẹp một chút.”
Tiêu Thắng Thiên lại đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay cô không tìm tiếp nữa sao?”
Cố Thanh Khê nghe thấy việc này, ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy anh đang nhìn bức tường ở đối diện.
Trên bức tường đối diện cô treo bức ảnh của người chồng cũ Trần Chiêu, còn có tấm ảnh kết hôn năm đó của bọn họ.
Cố Thanh Khê: “Vâng.”
Ánh mắt của Tiêu Thắng Thiên thong thả mà chuyển từ những bức ảnh chụp trên tường, sang gương mặt của cô.
Năm đó cô thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi chỉ ngắm nhìn cũng khiến ngực trở nên đau đớn.
Bây giờ năm tháng đã để lại một ít dấu vết trên mặt cô, nhưng cô vẫn xinh đẹp như trước, là nét đẹp yên tĩnh lại mệt mỏi sau khi đã trải qua một buổi lễ rửa tội, mông lung giống như hoàng hôn, khiến người ta sau khi ngắm nhìn, sẽ nghĩ đến chim mỏi về tổ.
Anh đột nhiên cười một cái, giọng nói trở nên khàn khàn: “Người chồng trước của cô rất có phúc khí, cô vì anh ta mà đã ở giá lâu như vậy.”
Cố Thanh Khê nghe thấy câu này, buông tiếng thở dài rồi nở nụ cười: “Cũng không phải là ở giá, chỉ là cảm thấy không còn ý nghĩa nữa, bây giờ có tìm tiếp, cũng chỉ là tìm thêm người để hầu hạ, để làm gì chứ, còn không bằng ở một mình.”
Tiêu Thắng Thiên nhìn cô cười, trầm mặc một hồi lâu: “Chuyện có kẻ mạo danh thi đại học, làm sao cô lại phát hiện được? Nói rõ ràng tỉ mỉ cho tôi nghe đi.”
Cố Thanh Khê gật gật đầu, bèn nói ra chuyện năm đó mình đã gặp được giáo viên, rồi đi cầu xin ông bà đi khắp nơi tìm người đồng ý nói chuyện này ra.