Đông tới xuân đi, rất nhanh đã tới vụ mùa gieo trồng.
Sau một kì nghỉ đông dài, các thôn dân đều khí thế ngất trời mà làm việc, hy vọng sắp tới có thể thu hoạch được vụ mùa bội thu.
Phía đông thôn, nhà họ Vu.
"Thím Ba, cô nhóm bếp đã được một tiếng rồi mà vẫn chưa cháy sao?" Con dâu cả nhà họ Vu là Lưu Thúy đang cán bột trên thớt, trào phúng nói.
Con dâu thứ hai là Ngưu Xuân Hoa cầm hai cây cải trắng từ bên ngoài đi vào, đặt lên thớt, sau đó âm dương quái khí nói: "Ai da, đây là tác phẩm mà thím Ba vất vả lắm mới làm ra, lát nữa hấp được bánh bao là tốt rồi!"
Âm dương quái khí là chỉ những người tính tình cổ quái, lời nói và cử chỉ kỳ lạ, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Con dâu thứ ba là Ngô Quế Hoa đang ngồi bên bếp lửa, đôi mắt đỏ hoe, oán giận nói: "Củi không cháy, em có thể làm thế nào."
Lưu Thúy nghe xong thì tức giận nói: "Vậy, cô không biết đi nhặt củi khô mà nhóm sao, càng ngày càng lười biếng chỉ biết lấy bừa một cái ở bên ngoài, còn muốn người khác phải giúp sao?"
Ngô Quế Hoa mím môi không nói lời nào.
Ngưu Xuân Hoa bĩu môi: "Thôi hai người đừng cãi nhau được không? Chúng ta đã phải về trước một tiếng để nấu cơm, lát nữa trời tối, mọi người trở về mà không có cơm ăn, lão thái bà lại nổi bão cho mà xem."
Mấy người không nói chuyện nữa, chuyên tâm làm việc, chỉ trong chốc lát sau một nồi bánh bao đã hấp xong, đồ ăn cũng xong.
Ngưu Xuân Hoa nhìn về căn phòng nhỏ bên trái của phòng chính nói: "Hai người nói, thím Tư nằm một ngày một đêm rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Đúng vậy, thật sự không cần mời bác sĩ sao?" Ngô Quế Hoa nói.
"Mẹ đã nói là không mời, cô mời sao? Cô chi tiền à?" Cô dâu cả không kiên nhẫn nói.
Ngô Quế Hoa ngượng ngùng cúi đầu nhóm lửa, không nói chuyện nữa.
* * *
Mà ở trong căn phòng nhỏ, Từ Thiên Lam đang nằm trên giường gỗ, cau mày, trên trán đổ mồ hôi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt không phải là chiếc đèn chùm sang trọng ở nhà, mà là trần nhà thấp bé, dán nhiều tờ báo ở trên.
Nhìn xuống một chút là ô cửa sổ cũng bị dán giấy báo kín mít, vì vậy căn phòng này rất tối tăm.
Đầu óc Từ Thiên Lam trống rỗng, không phải cô đã chết rồi sao? Sao lại đến đây, đây là đâu?
Cô sinh ra đã bị bệnh tim, cho dù ba mẹ cô có là những nhà kinh doanh thành công, cũng không thể dùng tiền để đổi được sức khỏe cho cô.
Từ Thiên Lam giống như vô số người mắc bệnh tim khác, không thể chạy nhảy, không thể cười to, không thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Cô chỉ có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, cũng không thể ngăn cản cái chết đang dần tiến tới, có lẽ sinh mệnh của cô quá yếu ớt đi!
Nhưng, rõ ràng là cô bị bệnh tim tái phát mà mất mạng, vậy nơi này là đâu?
Từ Thiên Lam ngồi dậy, sau đó nhìn lại xung quang, cái này không quan trọng, quan trọng là cô vừa mới ngồi dậy liền nhìn thấy ở mép giường có một đứa nhỏ gầy như con khỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bím tóc rời rạc sắp bung ra đến nơi.
Đứa nhỏ hai mắt ngập nước, mở to, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.
Có điều, Từ Thiên Lam nhìn chưa được một giây đã bị đứa nhỏ nhào vào trong ngực, khiến cô không kịp trở tay: "Mẹ, hu hu hu.."
Còn chưa đợi cô phản ứng, lại nghe được một tiếng khóc yếu ớt vang lên.
Từ Thiên Lam nhìn về nơi phát ra tiếng khóc, thì ra bên cạnh đứa nhỏ còn có một đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ.
Có thể do nghe được tiếng khóc của người chị nên bé cũng khóc theo.
Bất quá, vì còn quá nhỏ nên tiếng khóc rất yếu ớt, không được to, chỉ "a a".
Đứa bé này rất gầy, không được trắng lắm, đôi mắt cũng không có sức sống, nhìn qua liền biết do nuôi dưỡng không được tốt.
Từ Thiên Lam chỉ quét mắt đã bị tiếng gọi "mẹ" của cô chị chấn động.
Chuyện này là như thế nào, cô còn chưa bao giờ được nắm tay một anh chàng đẹp trai, liền lập tức trở thành mẹ của hai đứa nhỏ.
"Cháu gái, cháu đừng gọi nữa, cô không phải mẹ của cháu!" Từ Thiên Lam cố gắng giải thích.
Đứa nhỏ càng ôm chặt: "Là mẹ, mẹ đã tỉnh, lại không biết con."
Đứa nhỏ này nhìn qua còn rất ít tuổi, lời nói không được rõ ràng, đứt quãng, nhưng ý tứ biểu đạt thì lại xác định cô là mẹ của bé, không sai.
Từ Thiên Lam vẻ mặt bất đắc dĩ, để mặc bé ôm, đang định nói chuyện, cửa đã bị người bên ngoài đẩy ra: "Đã tỉnh còn không ra ăn cơm, chờ người khác đến mời sao?"
Lưu Thúy nói xong liền đi ra ngoài, Từ Thiên Lam căn bản chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của cô ta, chỉ biết đó là một người phụ nữ mập mạp đen nhẻm, trên mặt có một nốt ruồi đen rất lớn ở trên khóe miệng, trông rất đặc biệt.
Sau khi Lưu Thúy ra ngoài còn không ngừng lẩm bẩm: "Chọn giờ ăn cơm mới tỉnh lại, đúng là cố ý mà."
Từ Thiên Lam ngơ ngác, tiếp đó đầu lại đau, cô che đầu lại, đôi mắt đỏ bừng.
"Hừ, không biết tốt xấu, gả cho người thành phố thì không chịu, lại muốn gả cho một đứa nghèo ở nông thôn, về sau có gì thì tự đi mà chịu!"
"Nhà tôi không có tiền, muốn lễ hỏi là không có đâu, tôi còn thấy con gái nhà các ngươi rất vui nữa."
"Tiểu Lam, chúng ta cố gắng một thời gia, chờ trả hết nợ, chúng ta sẽ tích cóp tiền xây nhà, mỗi ngày trôi qua thật tốt."
"Chỉ sinh được con gái còn không biết xấu hổ ăn nhiều như vậy, nhanh đi làm việc đi."
"Mẹ, hu hu hu, mẹ tỉnh lại đi."
Một khối lượng tin tức không nhỏ hiện lên trong đầu của Từ Thiên Lam, lập tức khiến bộ não của cô không chịu nổi.
Từ Thiên Lam ôm chặt đầu, thiếu chút nữa là đâm vào tường, từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống gương mặt, đứa nhỏ nhìn thấy mẹ như vậy, khóc lớn: "Mẹ."
Bên ngoài lại truyền đến tiếng quát: "Con nhỏ chết tiệt, chỉ biết khóc, đúng là nuôi tốn cơm." Tiếng nói từ xa vọng lại, cùng với đó là tiếng đóng cửa mạnh mẽ.
Sau đó truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, có nam, có nữ, có già, có trẻ.
Nhưng Từ Thiên Lam không có biện pháp quan tâm những vấn đề này, phải mất một lúc lâu, cơn đau đầu của cô mới giảm bớt.
Nhưng đồng thời, cô cũng tiếp nhận được trí nhớ của một người khác ở trong đầu, người này cũng tên là Từ Thiên Lam, cũng chính là chủ nhân của thân thể này..