Sau khi giám đốc Ngô đồng ý cho Từ Thiên Lam kí gửi bánh ở đây, cô nói lời cám ơn, đồng ý nhìn phản ứng của thị trường, sau đó mới bàn tiếp.
Từ Thiên Lam cũng không lo lắng giám đốc Ngô sẽ lừa cô.
Người này cho người đối diện cảm giác tin tưởng, sẽ không làm những việc mà bọn trộm cắp hay làm, huống chi chị ấy không phải người ít tuổi mà chỉ vì một chút đồ ăn không đáng giá bao nhiêu tiền mà phải đi lừa cô.
Sau khi Từ Thiên Lam đi, giám đốc Ngô mới cầm lấy chiếc giỏ tre để dưới bàn làm việc lên, lại cầm một miếng bánh ngọt ra ăn.
Chị ăn rất chậm, trên mặt cũng không nhìn ra chị có yêu thích nó hay không.
Nhưng nếu là người thân cận với chị đều biết, giám đốc Ngô đang cao hứng, bởi vì bình thường chị ấy không thích ăn đồ ngọt, vậy mà lần này lại ăn nhiều như vậy, hiển nhiên là rất thích.
Ăn xong miếng bánh, chị không ăn nữa, còn lại để bán, tiếp đó gọi nhân viên vào.
"Thúy Anh, cô mang bánh Hạch Đào này ra quầy để ở chỗ quầy bán bánh ngọt." Thúy Anh là người bán hàng béo đã dẫn giám đốc tới gặp Từ Thiên Lam, tên gọi đầy đủ là Khâu Thúy Anh.
Khâu Thúy Anh cầm lấy giỏ bánh nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Giám đóc, điểm tâm ở chỗ chúng ta bán không được, một năm cũng không được bao nhiêu người đến mua."
"Bảo cô làm thì cô cứ làm đi." Giám đốc Ngô cầm cái cốc, từ trên bàn lấy cái phích nước nóng đổ thêm chút nước ấm để uống, vừa rồi ăn điểm tâm có chút khát nước.
Nói đến cũng đúng, thị trường tiêu thụ điểm tâm rất ít, đây không phải là thực phẩm cần thít, ngày thường người dân sẽ không lãnh phí tiền để mua loại đồ ăn này, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, không ai sẽ mua những đồ ăn xa xỉ này, cùng lắm chỉ có thể vào ngày lễ, tết hoặc đi thăm người thân mới mua một chút, xem như là món quà biếu sang trọng.
Còn người nào có tiền cũng chướng mắt mấy thứ trong của hàng của các cô.
Họ sẽ đi khu thương mại hoặc vào trong thành phố mua, cách chỗ này của các cô mấy con đường có một khu thương mại.
Tuy rằng không lớn nhưng hàng hóa thì đa dạng hơn so với chỗ này.
Giám đốc Ngô suy nghĩ một lát rồi nói với Khâu Thúy Anh: "Giá cả thì tính hơn hai hào so với bánh Hạch Đào của cửa hàng chúng ta.
Lúc bán hàng thì cô đẩy mạnh quảng cáo một chút, mỗi cân bán được sẽ trích cho cô năm phần trăm."
Ánh mắt của Khâu Thúy Anh trừng lớn, ban đầu chị ta không vui lắm, giám đốc Ngô mới được chuyển tới đây không bao lâu, đưa ra hết chính sách này đến chính sách khác, còn chưa kịp tỏ vẻ bất mãn thì đã nghe được câu cuối cùng "trích phần trăm"?
Đây là cửa hàng quốc doanh, ngày thường chỉ có lương cứng, một tháng là sáu mươi hai tệ, không có thêm bất cứ khoản gì.
Hai năm nay, việc buôn bán của cửa hàng quốc doanh không tốt, cho nên đừng mơ tới tiền thưởng.
Vì vậy, chuyện được trích phầm trăm là chuyện vô cùng tốt, ai mà không muốn kiếm thêm một chút tiền chứ.
Dáng người mập mạp của Khâu Thúy Anh sinh động lên không ít, chị ta cọ đến trước mặt giám đốc Ngô, xác nhận: "Thật không ạ?"
Giám đốc Ngô cười nói: "Tất nhiên, tôi lại còn đi lừa cô à."
"Nhưng từ trước tới nay ở đây chưa có tiền lệ này!"
Giám đốc Ngô nói: Cô phụ trách cái quầy này, cứ bán trước, đừng nói với người khác.
"
Khâu Thúy Anh sung sướng mà đáp ứng một tiếng liền đi ra ngoài.
Giám đốc Ngô tên đầy đủ là Ngô Khởi Lan, trước đây là giám đốc bên bộ phận thị trường của một cửa hàng bách hóa quốc doanh lớn nhất thành phố T.
Người lãnh đạo trực tiếp của cô ấy sẽ về hưu trong năm tới, các thành tích công tác của Ngô Khởi Lan đều rất tốt, lại có bằng cấp, là người đứng đầu trong danh sách những người được chọn.
Ngô Khởi Lan cũng nghĩ rằng sang năm mình sẽ được thăng chức nhưng không ngờ lại bị sung quân đến cái thị trấn nhỏ bé, hẻo lánh này.
Ngô Khởi Lan suy nghĩ nát óc cũng không biết tại sao, trong nhà chị cũng không có căn cơ, đành phải chấp nhận thuyên chuyển công tác.
Sau khi tới thị trấn Thanh Vân, chị mới biết được nơi này hẻo lánh đến mức nào, nhưng bản tính của chị là một người kiên cường, mạnh mẽ nên nhẫn nhịn, nhất định phải làm ra một điểm thành tích một được.
Có điều, nói luôn dễ hơn làm, hơn hai tháng này, chị đưa ra rất nhiều biện pháp nhưng lại không có khởi sắc.
Lần này, Từ Thiên Lam mang tới bánh Hạch Đào hương vị rất ngon.
Chị cảm nhận được đây là một cơ hội tốt, không phải lúc nào cũng gặp được, chị nhất định phải nắm lấy.
* * *
Sau khi, Từ Thiên Lam trở về liền tiếp tục làm bánh Hạch Đào, đối với tay nghề của mình, Từ Thiên Lam cũng tự tin, tất nhiên là cần phải có nước suối trong không gian, vì vậy cô phải tranh thủ làm nhiều hơn một chút mới được.
Nguyên liệu đã mua vẫn còn rất nhiều nhưng nước suối trong không gian lại không có nhiều lắm.
Một ngày chỉ lấy được một bình nhỏ, mà từ khi cô dọn ra ở riêng vẫn luôn dùng nước trong không gian để rửa mặt, lúc nấu cơm cũng có thể thêm một ít, nước trong không gian không chỉ làm cho món ăn ngon hơn mà còn có tác dụng dưỡng nhan.
Cho nên dù có tiết kiệm thì cũng chỉ còn nửa bình dùng để làm bánh, mỗi ngày chỉ có thể nướng được hai mẻ, một mẻ là khoảng ba, bốn cân.
Sau hai ngày, Từ Thiên Lam đều ở nhà làm bánh, cô quyết định đi lên thị trấn nhìn tình hình một chút.
Hiện giờ phương tiện liên lạc không được phổ biến nên khá là bất tiện, cô chỉ còn cách lên tận nơi để xem tình hình kinh doanh.
Sáng sớm hôm sau, cô cho hai con gái ăn xong thì đi ra ngoài.
Từ Thiên Lam đưa bọn nhỏ đến nhà Mã Đại nương gửi nhờ, sau đó lại đi nhờ xe của Mã đại gia lên thị trấn.
Mã đại gia đi rất sớm, nên Từ Thiên Lam cũng không còn cách nào khác phải dậy thật sớm.
Thực ra cô cũng không cần phải đi sớm như vậy, Từ Thiên Lam suy nghĩ vẫn sớm mua một chiếc xe để tiện đi lại mới được.
Hiện giờ phương tiện di chuyển thật sự rất quan trọng, cô cần phải nhanh chóng kiếm tiền mua một cái xe đạp.
Vừa lên tới thị trấn, Từ Thiên Lam đi thẳng tới cửa hàng bách hóa.
So với mọi ngày quạnh quẽ thì hôm nay cửa hàng bách hóa có vẻ đông hơn.
Chị gái béo bán hàng vừa tiễn một khách hàng liền nhìn thấy Từ Thiên Lam.
Lần này, chị ta nhiệt tình hơn rất nhiều so với lần trước.
Chị ta kéo cô vào trong văn phòng, vừa đi vừa nói:" Ôi em gái, chúng tôi đều ngóng chờ cô, cô mà không tới thì giám đốc của tôi phát điên mất.
"
Từ Thiên Lam nghĩ chắc là có liên quan đến bánh Hạch Đào, nhưng nói" sắp phát điên "thì cũng quá khoa trương đi.
Cô thật sự không tưởng tưởng được một người như chị Ngô mà phát điên thì sẽ như thế nào.
Ngô Khởi Lan đang ở trong văn phòng gọi điện thoại.
" Xin lỗi ông chủ Lý, chỗ chúng tôi thật sự không có nhiều lắm, cho nên đã sớm hết rồi..
được, được, được, chờ có hàng, chúng tôi nhất định sẽ giữ lại cho ông, ông cứ yên tâm! "Chờ tắt điện thoại, giám đốc Ngô ngước mắt lên, đôi mắt lập tức phát sáng, vui mừng kéo Từ Thiên Lam lại chỗ ngồi.
Khâu Thúy Anh đưa Từ Thiên Lam đến cũng không đi, mà đứng ở bên cạnh.
Ngô Khởi Lan cũng không bảo chị ta ra ngoài, còn nhiệt tình mà nói với Từ Thiên Lam:" Em gái, bánh Hạch Đào của em thật sự rất ngon.
Chị cũng không nói vòng vo với em, hiện giờ em có bao nhiêu bánh, chị đều mua hết, em ra giá đi! "
Điều này nằm trong dự đoán của Từ Thiên Lam, nên cô cũng không có biểu hiện kinh ngạc.
Nhưng nếu nói ra giá cả thì cô có chút khó xử, Từ Thiên Lam chưa từng kinh doanh, đối với vấn đều này dốt đặc cán mai.
Tuy nhiên không phải vì thế mà cái gì cô cũng không hiểu, ít nhất cô biết đạo lý cái gì càng khan hiếm thì càng bán tốt.
Vì thế, Từ Thiên Lam chậm rãi nói:" Công thức làm bánh Hạch Đào này của tôi là độc nhất vô nhị, nguyên liệu rất đặc biệt, không dễ dàng làm được, không thể sản xuất hàng loạt được.
"
Ngô Khởi Lan sửng sốt, sau đó nhanh chóng hiểu ý.
Ngô Khởi Lan đứng lên, đi vòng quanh mấy bước:" Một ngày cô làm được bao nhiêu? "
" Khoảng bảy, tám cân, không đến mười cân.
"
Ngô Khởi Lan nhíu mày:" Như vậy quá ít.
"
Từ Thiên Lam không trả lời, làm bộ dáng bất đắc dĩ.
" Vậy thì chỉ có thể đẩy giá bán lên cao, ban đầu chúng ta tập trung vào thị trường trung cấp sau đó tiến dần đến cao cấp, điểm tâm thì bề ngoài khá giống nhau, chúng ta cần thay đổi bao bì sản phẩm.
"
Từ Thiên Lam nghe những lời Ngô Khởi Lan nói, cô âm thầm gật đầu, thầm nghĩ vị giám đốc này thật sự rất có tài, chỉ hai ba câu là đã đưa ra được biện pháp, không hổ còn trẻ như vậy đã làm giám đốc.
Từ Thiên Lam rất bội phục chị, đột nhiên cô nhớ tới một biện pháp:" Giám đốc Ngô, tôi có một ý tưởng, không biết chị có muốn nghe không? "
Ngô Khởi Lan xua xua tay:" Đừng gọi là giám đốc, tôi chắc chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cứ gọi là chị Ngô là được.
"
Từ Thiên Lam cũng biết nghe lời phải:" Chị Ngô, thực ra tôi cảm thấy chuyện này cũng không phải là chuyện xấu.
Sản phẩm của chúng ta là hàng thật giá thật, có phải là được khách hàng rất hoan nghênh phải không? "Từ Thiên Lam chưa được nhìn thấy quá trình tiêu thụ sản phẩm, nhưng với bánh Hạch Đào có thêm nước suối trong không gian thì cô rất tự tin.
Hơn nữa, chị gái béo và chị Ngô đều rất sung sướng khi cô đến, cô cũng có thể đoán được tình hình.
Ngô Khởi Lan gật đầu:" Đúng vậy, bánh rất được mọi người hoan nghênh.
Ngày hôm đó, cô đem tới ba cân, trong chốc lát đã bị người ta mua sạch.
Ban đầu cũng không có ai hỏi, may nhờ có Thúy Anh không ngừng giới thiệu mới đạt được kết quả này.
"
Khâu Thúy Anh ở bên cạnh cũng không nhịn được, thấy giám đốc rốt cuộc nhắc tới mình, lập tức như được bật máy hát, nói:" Đúng vậy, lúc ấy có một người phụ nữ tới mua điểm tâm đi tặng người bệnh.
Tôi liền giớ thiệu cho cô ấy loại bánh này, nhưng người ta ngại đắt, một hai đòi mua loại khác.
Nhưng tôi không ngừng giới thiệu nên cô ấy đã mua nửa cân, kết quả cô đoán xem thế nào? Sau khị cô ấy về không được bao lâu thì lại tới, còn nói là muốn mua thêm một cân, nhưng chỗ còn lại đã bị hai anh trai mua mất.
Cô ấy bắt tôi phải đi vào kho lấy hàng, tôi nói không còn, cô ấy còn không tin.
Cô nói có buồn cười không.
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải đồng ý với cô ấy là khi nào có hàng sẽ giữ lại cho cô ấy một chút, cô ấy mới rời đi..
"
" Đúng vậy, sản phẩm này tiêu thụ rất tốt, những người đã từng mua đa số đều sẽ quay lại.
"Ngô Khởi Lan cắt ngang lời của Khâu Thúy Anh.
" Vậy thì được, như vậy chúng ta nên thay đổi một chút chiến lược kinh doanh.
Chị có biết cái gì gọi là càng không có được càng muốn có không! "
" Chiến lược kinh doanh gì? "
Từ Thiên Lam hơi mỉm cười:" Đó là chiến lược marketing bỏ đói.
"
* * *
Điểm tâm mà Từ Thiên Lam làm trong hai ngày nay đều đang để trên xe của Mã đại gia.
Trước tiên, cô đến xem xét tình hình kinh doanh của cửa hàng, Ngô Khởi Lan sau khi nghe cô nói, liền đem xe đạp của mình cho Từ Thiên Lam mượn, đồng thời bảo Khâu Thúy Anh cùng cô đi lấy hàng.
Sau khi đưa điểm tâm tới cửa hàng, hai người mặt mày hớn hỏ, Ngô Khởi Lan nói luôn:" Hiện tai, tôi không dùng đến xe đạp, cô cứ lấy mà dùng."
Từ Thiên Lam nghe xong mới biết Ngô Khởi Lan không phải người ở đây, lúc mới được chuyển công tác xuống đây thì đi làm bằng xe đạp.
Hiện tại, chị ấy được phân cho một chỗ ở rất gần nơi làm việc, chỉ mất hai phút đi bộ, căn bản không cần dùng tới xe đạp.
Chiếc xe này vẫn luôn để ở trong sân, còn không bằng cho Từ Thiên Lam mượn.
Ngô Khởi Lan nhận thấy Từ Thiên Lam không phải là một cô gái bình thường, sau này tuyệt đối không dừng lại ở thị trấn nhỏ này.
Từ Thiên Lam cũng không khách khí, sau khi cảm ơn liền cưỡi xe về nhà.
Cô thật sự rất cần có một phương tiện giao thông thay cho đi bộ.
Từ thôn của cô lên thị trấn cũng không quá xa, đạp xe sẽ nhanh hơn là đi xe lừa của Mã đại gia nhiều, không tới bốn mươi phút liền về đến nhà.
Lúc đi qua một con đường nhỏ, Từ Thiên Lam cảm giác phía sau có người đi theo, có điều lúc cô quay đầu lại thì không nhìn thấy ai.
Từ Thiên Lam lắc đầu, đến nhà Mã Đại nương đón hai đứa nhỏ về nhà.
.