THẬP NIÊN 80 NGÀY LÀNH



Vừa bước vào phòng, cô liền thấy Đại Nữu đang dỗ em gái, bé gái vẫn là bộ dáng muốn khóc.

Từ Thiên Lam nhanh chóng chạy tới, đổ một chút nước nóng vào trong bát, cầm chiếc đũa khuấy khuấy, nhìn bát bánh bao dần dần mềm nhũn giống như cháo trắng, tất nhiên không thể thành cháo được mà chỉ có thể khấy cho sền sệt thôi.
Từ Thiên Lam dùng đũa gắp một chút, mớm vào trong miệng bé gái: "Tiểu Nữu Nữu, ăn cơm nào."
Bé gái vừa thấy có đồ ăn đưa tới miệng, lập tức đem miệng nhỏ há thật to, một ngụm nuốt vào, đầu lưỡi nho nhỏ còn không ngừng liếm liếm, chép chép miệng phát ra hai tiếng "a a", giống như đang nói "con muốn nữa".
Từ Thiên Lam liền gắp thêm một miếng nữa, lại nhanh chóng bị ăn mất.

Cô cứ bón từng miếng từng miếng như vậy, nhìn bộ dáng đáng yêu của đứa nhỏ, cô không biết là xuất phát từ tình cảm của chủ nhân thân thể này, hay là do cô thương tiếc đứa nhỏ này mà nhìn bộ dáng đứa bé ăn như thế này, cô đặc biệt thương tâm.
Cô vừa bón vừa thở dài: "Haiz, mẹ của các con sống cũng không dễ dàng gì, có điều cái tên Đại Nữu này thật sự quá khó đọc, về sau mẹ nhất định phải lấy cho con một cái tên khác đẹp hơn."
Bé con không hiểu gì, chỉ biết "a a" đòi ăn.

Đại Nữu ở bên cạnh liếm ngón tay, Từ Thiên Lam nhìn thấy, gắp cho bé con hai miếng thì cũng sẽ cho cô bé một miếng.


Tuy bánh bao ngâm vào nước ăn không ngon lắm, nhưng hai đứa nhỏ đều ăn rất vui vẻ, khiến cho tâm tình của cô cũng vui theo.
Sau khi bón hết số bánh bao ngâm nước, nhìn bộ dáng thỏa mãn của hai đứa nhỏ, cô cũng cầm lấy cái bánh bột ngô lên ăn.

Từ Thiên Lam cắn một miếng, nhịn không được mà thở dài, thật sự quá khó ăn, cổ họng làm thế nào cũng không nuốt xuống được, cảm giác giống như có cái gì đang mài trong cổ họng vậy.

Cô cắn một miếng to, cố gắng nhai, trong lòng suy nghĩ, phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.
Ăn xong bánh bột ngô, cô liền cầm bát đi phòng bếp rửa sạch, cất đi.
Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm "kho báu" của chủ nhân thân thể, nói chính xác là tìm kiếm tiền.

Trong ngăn tủ chỉ có một ít quần áo và áo len cũ linh tinh.

Tiếp tục tìm kiếm ở trong góc thì thấy được một ít tiền lẻ, đa số là tem phiếu, tiền hào.

Cô đếm đếm, tổng cộng có một đồng, chín hào, tám xu, này cũng quá nghèo đi.
Nhưng một đồng, chín hào, tám xu này vào năm 1987 nếu mua bánh bao cũng có thể ăn được mấy ngày đi?
"Áo lông thì không thể ăn được!" Cô nhìn hai chiếc áo lông cũ mà thở dài.

Một chiếc màu xám, là áo lông của đàn ông, phần dưới bụng có một cái lỗ, nhìn qua thì chiếc áo này không phù hợp đối với một người đàn ông trưởng thành, có chút nhỏ, hơn nữa chiếc áo này cũng quá cũ rồi.
Một chiếc khác là kiểu dáng của phụ nữ, được làm bằng sợi dệt, màu vàng đỏ, kiểu dáng rất phổ thông, cũng không có hình hoa gì, nhưng có lẽ vì không đủ sợi, hai loại sợ đan sen vào nhau, không được đẹp lắm, một bên tay áo sợi dệt còn đang phất phơ.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Đại Nữu nhìn Từ Thiên Lam ngồi xổm bên cạnh tủ thất thần, lo lắng nhỏ giọng hỏi.
"Mẹ tìm đồ ăn cho các con!" haiz, tâm lý của cô đúng là cường đại, chỉ trong chốc lát có thể tiếp nhận thân phận là mẹ của hai đứa trẻ rồi.

Không biết hiện giờ, một Từ Thiên Lam khác đang ở phương trời nào rồi, là đã chết, hay cũng giống như cô, xuyên tới một chỗ nào đó.

Tới đâu hay tới đó, nếu cô đã chiếm giữ thân thể của mẹ bọn nhỏ, thì tự nhiên cũng phải đối xử tốt với con của người ta, huống chi hai đứa nhỏ cũng thật sự khiến người ta đau lòng.
"Cái này không thể ăn." Đại Nữu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, bé cho rằng mẹ đói bụng, hoảng sợ nhìn mẹ cầm áo len trong tay.
Từ Thiên Lam cười cười: "Cái này tại sao lại không thể ăn? Con xem màu đỏ này, ngâm vào trong nước không giống trứng xào cà chua à, ha ha."
Đại Nữu nhíu chặt lông mày, nghiêm túc suy nghĩ, lấy đầu óc của một đứa nhỏ ba tuổi, đây thật sự là một chuyện rất nghiêm trọng.

Sau một hồi suy nghĩ, cũng miễn cưỡng mà gật đầu.
Từ Thiên Lam nhìn bộ dáng đáng yêu của bé, cười sung sướng, cười đến mức sốc hông thiếu chút nữa thì không thở nổi, cô ôm bụng: "Ôi, cái này không thể ăn, chỉ dùng để mặc thôi, có điều.."
Khoan? Trước mắt cô đột nhiên sáng ngời, có lẽ sửa sang một chút nói không chừng cũng có thể kiếm được cái ăn.
* * *
Kiếp trước, Từ Thiên Lam có không gian tùy thân, là một cái không gian rất nhỏ, có một suối nước, một mảnh đất, nước suối không biết chảy về chỗ nào, mảnh đất có thể chứa được bốn, năm người ngồi.
Trước kia, sau một lần phát bệnh, lúc cô tỉnh lại liền phát hiện mình có không gian này.

Trong không gian, thời gian trôi qua rất chậm, không gian cũng giống như một hộp lưu trữ không bao giờ đầy, sau đó cô liền đem rất nhiều sách vào đây.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam rất thích đọc sách, sở thích này cũng có liên quan đến chuyện cô bị bệnh tim.

Từ nhỏ, Từ Thiên Lam không giống các bạn khác có thể chơi đùa, chạy nhảy.


Cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi một chỗ nhìn mọi người chơi đùa.

Thời gian dài, cô cũng bắt đầu tìm kiếm chuyện mà bản thân yêu thích, đó chính là đọc sách.

Lúc đầu, Từ Thiên Lam chỉ đọc những cuốn sách giáo khoa, nhưng rất nhanh cô đã tiếp thu hết những kiến thức trong đó.

Sau này, cô có không gian nên thời gian của cô trở nên nhiều hơn, Từ Thiên Lam liền nghiên cứu các loại sách khác nhau.

Trong đó có một ít sách liên quan đến thường thức đời sống, chẳng hạn như sách dạy nấu ăn, hay sách dạy mọi người cách đan áo len.
Nghĩ tới đây, Từ Thiên Lam quay lưng lại, vừa suy nghĩ, trong tay cô liền xuất hiện một cuốn sách "ba trăm phương pháp dệt áo len".

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi