Hiện tại, cuộc sống của Từ Thiên Lam quá tốt, mỗi ngày còn dùng nước suối trong không gian để chăm sóc nhan sắc, ánh mặt trời chiếu vào khiến cô giống như phát sáng, duyên dáng yêu kiều như một cây hoa thủy tiên.
Từ Thiên Lam giống như hạc trong bầy gà khi đứng trong một đám người già, trẻ nhỏ, rất dễ nhận ra.
Lúc này, trong lòng Ngưu Xuân Hoa hừng hực lửa giận, so với Từ Thiên Lam thì cô ta không hề kém cạnh ở điểm gì.
Vậy tại sao, Từ Thiên Lam lại có cuộc sống tốt đẹp như vậy, có người đàn ông yêu thương, có tiền tiêu, nhìn bộ quần áo xinh đẹp mà Từ Thiên Lam đang mặc trên người xem, giống như một bà chủ nhà giàu vậy.
Còn cô ta thì sao?
Mỗi ngày đều vất vả làm việc trên đồng, về nhà còn phải giặt quần áo, nấu cơm, cho gà ăn.
Mặc dù không phải chỉ có một mình cô ta phải làm như vậy.
Thỉnh thoảng cũng có những ngày không có việc làm, nhưng sau khi hết bận rộn thì cái gì cũng không có.
Hàng ngày, chồng của cô ta cũng không hề quan tâm đến cô ta.
Mỗi ngày trồng trọt xong, về đến nhà là anh ta lên giường nằm, không quan tâm bất cứ chuyện gì khác.
Mẹ chồng thì luôn ở đằng sau mắng cô ta không làm tốt được việc gì, còn không phải là vì chê nhà mẹ đẻ của cô ta sao, may mà cô ta còn sinh được một đứa con trai, nếu không thì cuộc sống của cô ta càng khó khăn hơn.
"Phải không? Sao cô ta lại ở trong cửa hàng của người ta, để tôi nhìn xem nào." Một nhà bốn người theo dòng người chen chúc đi vào bên trong.
Vừa bước vào, bọn họ liền nhìn thấy người đứng kia đúng là vợ của Vu Đại Hải.
Nhìn cô không giống những người khác, đứng cạnh Từ Thiên Lam là một người phụ nữ nhìn rất giống lãnh đạo.
Người này và Từ Thiên Lam không biết nói chuyện gì, mà thường xuyên tươi cười.
Bọn họ không tin vào hai mắt của mình, từ khi nào Từ Thiên Lam lại có thể xinh đẹp như vậy.
Đây vẫn là người vợ gầy trơ xương, trầm mặc ít nói, thiếu ăn đến mức khuôn mặt vàng vọt của Vu Đại Hải sao?
Lúc này, Từ Thiên Lam đang nói với Ngô Khởi Lan về chương trình giảm giá hai mươi phần trăm, hoạt động rút thăm trúng thưởng và hoạt động tặng quà.
Hai người nói không lâu lắm, vừa lúc pháo hoa cũng đốt xong, Ngô Khởi Lan liền lên phát biểu khai trương.
Ngô Khởi Lan nói một ít chương trình sẽ diễn ra ngày hôm nay.
Vốn dĩ, những người vây xem chỉ đơn giản là xem náo nhiệt, không ngờ hôm nay mua đồ còn được giảm hai mươi phần trăm và được rút thăm trúng thưởng.
"Giải đặc biệt là một chiếc xe đạp, mọi người có thể tới cửa hàng xem thử, mua bất kỳ đồ vật gì đều được phát một phiếu mua sắm, sau đó dùng phiếu này để được rút thăm trúng thưởng." Ngô Khởi Lan nói xong, liền giơ tay lên.
Mọi người nhìn theo thì thấy ở góc tường có đặt một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh được buộc một chiếc nơ hình con bướm.
Chuyện này khiến cả đám đông bùng nổ.
Chuyện gì đang diễn ra vậy, mua hàng còn được tặng xe đạp, à không, là rút thăm trúng thưởng mới đúng.
Dầu muối, tương dấm thì nhà ai mà không cần dùng tới, mua một miếng bánh ngọt về cho vợ ăn hoặc mua mấy miếng lương khô về cho bọn nhỏ ăn vặt.
Vì thế, mọi người ồ ạt tiến vào bên trong.
Bốn người nhà họ Vu cũng muốn đi vào bên trong.
Ngưu Xuân Hoa thì đang muốn gân cổ lên gọi Từ Thiên Lam, để cô xấu mặt trước đám đông.
Nhưng cô ta chưa kịp gọi thì cách đó không xa truyền tới âm thanh.
Mọi người nhìn theo âm thanh thấy một chiếc xe ô tô màu đen không rõ của thương hiệu nào đang lái về phía siêu thị.
Đám người tự động nhường đường, có người biết thì nhỏ giọng nói: "Ồ, đây không phải là xe của chủ tịch huyện à."
"Đúng vậy, lần trước tôi cũng nhìn thấy anh ấy ngồi chiếc xe này."
"Nghe nói, chủ tịch huyện là người mới tới và rất trẻ."
"Người trẻ tuổi như vậy làm sao có thể là chủ tịch huyện, ông lại nói điêu rồi."
"Ông không tin thì thôi, người ta tài giỏi thì tại sao lại không thể ngồi lên chức vị đó."
Lúc này, chiếc xe ô tô dừng lại, Tần Tử Huân từ trên xe bước xuống.
Sau đó, Tần Tử Huân giống như phát ra ánh hào quang.
Những cô vợ trẻ và phụ nữ lớn tuổi đều không thể rời mắt mà nhìn chằm chằm vào vị chủ tịch huyện Tần văn nhã, tuấn tú.
Có người còn nhỏ giọng nói: "Trời ơi, sao lại có người lớn lên đẹp trai, trắng trẻo như vậy!"
"Đúng thế, đây đâu phải chủ tịch huyện, mà giống như minh tinh điện ảnh hơn."
"Cô từng xem phim điện ảnh à, lại còn minh tinh điện ảnh nữa chứ."
"Sao tôi lại chưa từng nhìn thấy, lúc còn nhỏ, tôi được xem phim Họa Bì ở quảng trường."
"..."
Tần Tử Huân đi đến bên cạnh Ngô Khởi Lan và Từ Thiên Lam.
Đây là bài phát biểu đầu tiên kể từ khi anh ấy tới làm chủ tịch huyện ở đây.
Tần Tử Huân cười tủm tỉm, khiến đám đông bên dưới không nhịn được mà hò reo: "Các vị đại nương, cửa hàng này là siêu thị duy nhất ở thị trấn Thanh Vân của chúng ta, mọi người cần mua gì mời vào tham quan."
Từ Thiên Lam không phúc hậu cười lên.
Mà bốn người nhà họ Vu đứng trong đám người, sắc mặt đều thay đổi, một câu cũng không thốt lên được, im lặng rời đi.
Ngày đầu tiên siêu thị khai trương rất thành công, có chủ tịch huyện trấn áp, một món đồ nhỏ cũng không bị trộm, doanh thu càng lúc càng tăng.
Nhưng đáng lẽ hôm nay phải là ngày vui, thì khi Từ Thiên Lam về đến nhà, cô thật sự không thể vui nổi, toàn bộ người nhà họ Vu đều đang ngồi trong phòng khách nhà cô.
Tần Tử Huân xuất hiện làm thay đổi kế hoạch của bốn người này.
Bọn họ không hề nghĩ tới, vợ của Vu Đại Hải lại có thể đứng cùng một chỗ với chủ tịch huyện.
Tại sao, vợ của Vu Đại Hải lại đứng cùng một chỗ với chủ tịch huyện?
"Có thể cô ta làm việc trong cửa hàng kia?" Ngưu Xuân Hoa cảm thấy đây là lý do hợp lý nhất.
"Chị dâu không biết thì đừng nói bậy.
Đó là cửa hàng quốc doanh, chị cho rằng ai cũng có thể vào làm được à?" Ngô Quế Hoa thấy người này thật ngu ngốc, liền mở miệng châm chọc.
Trước đây, Ngô Quế Hoa rất sợ Ngưu Xuân Hoa nhanh mồm nhanh miệng, lý sự không buông tha cho người khác.
Nhưng từ sau khi biết Ngưu Xuân Hoa đâm sau lưng người khác, Ngô Quế Hoa liền nắm được nhược điểm của Ngô Quế Hoa, không còn sợ đối phương nữa.
"Cô..
Vậy, cô nói xem là tại sao?" Ngưu Xuân Hoa tức giận nói.
Ngô Quế Hoa sao lại có thể nói như vậy, trước đây cô ta thấy Ngưu Xuân Hoa thì như chuột thấy mèo, gần đây tự nhiên lá gan lại lớn ra.
"Tôi làm sao mà biết được, tìm một người hỏi xem không phải là được à." Ngô Quế Hoa trở mặt xem thường nói.
"
" Cô..
"Ngưu Xuân Hoa tức giận đến không nói lên lời.
" Được rồi, đừng cãi nhau nữa, vợ thằng Ba, cô đi tìm ai đó hỏi một chút xem.
"
" Vâng.
"
Xung quanh siêu thị có rất nhiều người, sau khi cô ta hỏi chuyện một vài người, thì càng thêm chấn động.
" Mẹ, thì ra cửa hàng quốc doanh này cho phép tư nhân nhận thàu, vợ chú Tư có khả năng nhận thầu chỗ này.
"Câu sau chỉ là suy đoán của Ngô Quế Hoa.
Thật ra, cô ta chỉ nghe thấy mọi người nói, mấy ngày trước cửa hàng quốc doanh được tu sửa lại.
Ngô Quế Hoa hỏi bọn họ Từ Thiên Lam làm gì ở đây, thì không có ai biết, chỉ nói lúc tu sửa thì có nhìn thấy Từ Thiên Lam ở đây.
Cho nên, Ngô Quế Hoa mới có suy đoán này.
Cô ta biết chắc chắn Từ Thiên Lam bán công thức được rất nhiều tiền, nhưng lại không ngờ tới cô có thể nhận thầu cả cửa hàng này.
Vậy thì số tiền đó phải nhiều như thế nào, số tiền cô ta đoán trước đây chỉ là số nhỏ thôi.
Càng nghĩ đến chuyện Từ Thiên Lam có thể bán công thức làm bánh kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà không chịu chia sẻ, giúp đỡ anh em trong nhà, quả thật là..
Quả thật là làm giàu thì thường không có nhân đức, đúng vậy, chính là ý này.
Trong lòng Ngô Quế Hoa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão thái bà và hai người con dâu vẻ mặt đều kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Từ Thiên Lam đã kiếm được số tiền có thể nhận thầu cửa hàng quốc doanh.
Vậy đến tột cùng là hai vợ chồng này có bao nhiêu tiền.
Ngưu Xuân Hoa tức giận nói:" Chú Tư đúng là không có tình nghĩa.
Chúng ta vì học phí của mấy đứa nhỏ mà đau đầu, còn bọn họ thì ngược lại, kiếm được nhiều tiền cũng không nói với người trong nhà, hay là giúp đỡ anh em trong nhà một chút.
Đúng là không coi chúng ta là người một nhà mà.
"
Ngưu Xuân Hoa nói những lời này, một nửa là vì tức giận, một nửa là nói cho Lưu Thúy nghe.
Đứa nhỏ trong nhà cần nhiều tiền nhất chính là con trai của cô ta, kéo thêm đồng minh là điều cần thiết.
Tính cách của Lưu Thúy khá thẳng thắn, cô ta cảm thấy Vu Đại Hải kiếm được nhiều tiền là do bản lĩnh của người ta, nhưng lẽ ra cũng phải giúp đỡ anh em trong nhà mới phải.
Trong thôn nhà ai mà không như vậy, nhà Vu Đại Hải phát tài nhưng lại không giúp đỡ anh em, như vậy là không đúng.
Cho nên, Lưu Thúy gật đầu tán thành.
" Được rồi, vợ thằng Ba, cô dẫn đường đi, chúng ta trực tiếp đến nhà thằng Tư, tôi muốn xem thằng mất dạy kia sẽ nói cái gì? "Cuối cùng, lão thái bà quyết định.
Ngô Quế Hoa hưng phấn" vâng "một tiếng, đi trước dẫn đường.
Cô ta đã tới đây một lần, nên vẫn còn nhớ đường đi, chỉ có điều bây giờ đã là buổi trưa, cửa nhà đã khóa, cả nhà Vu Đại Hải đều không có ở nhà.
May mà, Ngô Quế Hoa đã từng nghe Vu Đại Quân nói nơi làm việc của Vu Đại Hải, nên trực tiếp đi tìm, cho nên bọn họ mới vào được nhà.
" Thím Tư đã về rồi à! Mau vào phòng đi! "Ngô Quế Hoa tươi cười như hoa, lại còn đảo khách thành chủ nói.
Từ Thiên Lam nhìn thấy nụ cười giả tạo của cô ta thì chỉ muốn nôn.
Lần trước, cô đã đuổi cô ta ra ngoài, vậy mà bây giờ còn dám tới? Ồ, lần này còn mang theo nhiều người trợ giúp như vậy à?
Vu Đại Hải thấy Từ Thiên Lam trở về, vội vàng nói:" Em đưa hai con về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.
"Sau đó, anh nháy mắt ra hiệu bảo cô đi vào trong.
Từ Thiên Lam lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người, liền ôm hai đứa nhỏ vào phòng.
" Mẹ, mẹ nhìn xem, cô ta một chút lễ phép cũng không có, ngay cả một câu cũng không thèm nói.
"Ngô Quế Hoa mượn cớ gây sự.
Lão thái bà" hừ "một tiếng:" Đại Hải, cuộc sống của anh thật sự không tồi nhỉ.
"
" Sao lại không tồi ạ? "Vu Đại Hải đặt mông ngồi trên kệ bếp, đối diện với mẹ mình.
Trong nhà không đủ ghế ngồi, Ngô Quế Hoa không có ghế ngồi, chỉ có thể ngồi trên cái ghế nhỏ.
" Anh đừng giả ngu với tôi, chị dâu của anh nói, Từ Thiên Lam bán công thức gì đó được rất nhiều tiền, bây giờ còn khai trương cả cửa hàng nữa.
"Lão thái bà ra vẻ anh đúng là đứa con bất hiếu, chuyện như vậy lại không nói cho mẹ của mình biết.
Bước chân của Vu Đại Hải lung lay:" Ồ, vậy sao? Chị dâu nào nói vậy? Chị dâu nghe ai nói?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngô Quế Hoa..