Từ Chấn Hưng kiểm tra hơi thở của con trai, lúc này ông ta mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng vẫn bất mãn nói với Mã Thúy Bình: "Bà đưa nó vào phòng đi, không được phép đánh nó nữa.
Tôi đi mời bác sĩ tới, nếu nó mà có chuyện gì, bà cũng không yên với tôi đâu."
Mã Thúy Bình vẫn có chút kiêng dè Từ Chấn Hưng.
Vì thế, bà ta nghe lời bế Từ Triển Bằng lên, đặt vào căn phòng trước đây của mẹ chồng.
Mã Thúy Bình không dám làm gì, bà ta cũng không muốn lấy mạng của thằng nhóc này.
Từ Triển Bằng đợi một lúc mới mở mắt ra, thấy trong phòng không có một ai.
Cậu bé liền cố gắng bò dậy, tìm cái túi luôn mang theo bên người, đi ra gian phòng bên ngoài, đến tủ bát mở ra lấy ba cái bánh ngô để vào trong túi, sau đó cầm theo mấy đồng tiền mà mình dành dụm được, liền đi ra khỏi nhà.
Từ Triển Bằng muốn đi lang bạt bên ngoài, không bao giờ trở về cái nhà này nữa.
* * *
Vu Đại Hải cưỡi xe đạp, hướng về nhà mẹ đẻ của Từ Thiên Lam ở thôn Tây Lô.
Anh vừa đi vừa hỏi, anh miêu tả lại hình dáng của Từ Triển Bằng, hỏi xem có ai nhìn thấy đứa trẻ này không.
Nhưng đáng tiếc, mọi người đều nói không nhìn thấy.
Lúc đến thôn Tây Lô, anh vẫn hỏi thăm mọi người, nhưng vẫn không ai biết gì cả.
Sau đó, Vu Đại Hải đi thẳng đến nhà ba vợ.
Ngày hôm qua, Từ Chấn Hưng đi mời bác sĩ trở về liền cãi nhau một trận với Mã Thúy Bình, ông ta hỏi có phải Mã Thúy Bình đuổi thằng nhỏ đi rồi không.
Trước kia, Từ Chấn Hưng cảm thấy tính tình của Mã Thúy Bình không tệ lắm, bà ta chưa bao giờ đánh thằng nhỏ trước mặt ông ta, nhiều nhất cũng chỉ mắng hai câu.
Hơn nữa, Triển Bằng đúng là rất bướng bỉnh, còn nhỏ tuổi mà đã thường xuyên đánh nhau, cần phải quản giáo.
Nhưng hôm nay, ông ta tận mắt nhìn thấy Mã Thúy Bình đánh thằng nhỏ tàn nhẫn như vậy, chuyện này là không được: "Bà rất quá đáng, nó còn nhỏ như vậy, sao bà có thể ra tay mạnh như vậy? Thằng nhỏ bị bà đánh cho choáng váng, nó còn chờ cái gì mà không chạy trốn chứ?"
Mã Thúy Bình giả vờ ủy khuất nói: "Chuyện này sao lại trách tôi? Ông không nhìn thấy thằng nhóc kia đánh Tiểu Dực thành như thế này à.
Tôi là mẹ nó, có thể không đau lòng à? Chuyện này có trách thì nên trách cô con gái thứ ba của ông ấy, kiếm được chút tiền thì nên mua đồ ăn vặt, đằng này, nó lại may một bộ quần áo, còn không phải là nó cố ý sao? Rõ ràng là không coi tôi là mẹ của nó, không coi Tiểu Dực là em trai, tôi cũng rất tức giận."
Nhắc tới chuyện này, khí thế của Từ Chấn Hưng cũng giảm đi: "Có lẽ, Tiểu Lam suy nghĩ không chu đáo, đợi lúc nào nó về tôi sẽ nói với nó, nhưng nó cũng đã mua văn phòng phẩm cho Tiểu Dực mà? Khai giảng năm học không phải đều cần dùng bút chì, sách vở à? Hơn nữa, nó cũng mua nhiều bánh ngọt và rượu, đều là những thứ đắt tiền."
"Hừ, bút chì mới thì đáng giá mấy đồng chứ, một bộ quần áo mới có lẽ cũng phải đến mười mấy tệ đấy?" Mã Thúy Bình không nhịn được lớn giọng nói.
Không may, Vu Đại Hải vừa bước vào vừa vặn nghe được những lời này.
Anh không nói gì, bước vào phòng liền trực tiếp hỏi: "Con nghe chị Cả nói không thấy Tiểu Bằng?"
Từ Chấn Hưng vừa nhìn thấy con rể, lập tức xấu hổ, vội vàng nói: "Ừ, đúng vậy, mấy đứa nhỏ đánh nhau, ngày hôm qua nó chạy ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa trở về."
"Ba không đi tìm à?"
"Tìm, tất nhiên là có đi tìm, ba đã tìm khắp thôn nhưng vẫn không thấy.
Ba đang định lên thị trấn tìm, vừa vặn con lại đến đây."
Vu Đại Hải cũng không muốn truy cứu xem những lời ông ta nói là thật hay giả, anh chỉ gật đầu nói: "Con tiếp tục đi tìm."
"A, được, ba cũng đi đến đại đội nhờ họ đọc loa thông báo." Từ Chấn Hưng đi theo Vu Đại Hải ra ngoài.
Vu Đại Hải đi tới cửa cổng, liền nói thêm một câu: "Quà lễ tết là chủ ý của tôi, nếu mẹ của Tiểu Dực cảm thấy ít, vậy sau này chúng tôi sẽ không mang về nữa."
Lời nói này khiến cho Từ Chấn Hưng và Mã Thúy Bình đỏ mặt.
Vừa rồi, bà ta không cẩn thận oán giận hai câu, không may bị đối phương nghe được, khuôn mặt già xấu hổ đỏ bừng.
Nói xong, Vu Đại Hải nhanh chóng rời đi.
Mã Thúy Bình vẫn còn mạnh miệng nói: "Cái thứ gì vậy, tôi chỉ nói có hai câu mà nó dám nói chuyện với người lớn như vậy à.
Ngày trước, tôi đã thấy nó không biết lễ nghĩa, lễ hỏi đưa ít như vậy mà ông còn gả Thiên Lam cho nó, ông đúng là có mắt như mù."
Từ Chấn Hưng thở dài: "Bà bớt mồm đi, Triển Bằng còn chưa biết ở đâu đây này?"
"Nó chỉ là một đứa nhỏ, hai chân ngắn, cầm theo ba cái bánh ngô thì có thể đi đến nơi nào chứ.
Chờ nó ăn hết bánh ngô, đói bụng tự nhiên sẽ quay về." Mã Thúy Bình bĩu môi nói.
Bà ta thầm nghĩ trong đầu, chờ thằng nhãi ranh kia trở về, nhất định phải dạy dỗ một phen, bằng không nó không biết tốt xấu.
Từ Chấn Hưng thở dài, bước ra khỏi nhà.
* * *
Trong bụng có chút thức ăn, Từ Triển Bằng gói hai nửa miếng bánh ngô nhét vào trong ngực.
Cậu bé nâng bước chân nặng nề bước tiếp về phía trước.
Nhưng mới đi được mấy bước, Từ Triển Bằng liền nghe thấy tiếng phanh xe.
Cậu nhìn đến chiếc xe vận tải nhỏ ở cách đó không xa đột nhiên ngừng lại, hai người đàn ông trong xe đang nói cái gì đó.
"Hề hề, đại ca, bên kia có một thằng nhóc đen nhẻm."
"Mày nói cái gì, thật không? Mày đi ra nhìn thử xem thế nào?"
* * *
Vu Đại Hải vừa đi ra liền đụng phải một đứa nhỏ.
Thằng bé kia chớp đôi mắt to tròn, nói với anh: "Tiểu Bằng nói lời từ biệt với cháu, nó bảo muốn đi ra ngoài lang bạt, sẽ không trở về.
Cháu thấy nó đi về phía cái đường cái kia kìa."
Vu Đại Hải tặng cho thằng bé hai hào cảm ơn, vội vàng đạp xe dọc theo đường cái hướng về phía Bắc.
Cùng lúc đó, Từ Thiên Lam và Từ Thiên Hồng cầm theo bức tranh mà Tần Tử Huân vẽ cho, đi ra khỏi văn phòng chính phủ, đi theo cô ra ngoài còn có một thanh niên trong tay cũng cầm bức tranh.
Người thanh niên này an ủi bọn họ, nói: "Các chị đừng quá lo lắng, tôi sẽ đem bức tranh này tới đồn công an, nhiều người sẽ dễ làm việc hơn, nhất định có thể tìm được."
Người thanh niên này là tài xế của Tần Tử Huân, gọi là Tiểu Tang.
Tiểu Tang đi theo Tần Tử Huân tới đây nhậm chức, làm việc nhanh nhẹn và rất biết ăn nói.
Sau khi, Tần Tử Huân vẽ xong bức tranh, Từ Thiên Lam định đi ra ngoài photo, bởi vì trong siêu thị chỉ có điện thoại bàn, căn bản không có máy photo.
Tần Tử Huân ngăn cản cô lại, bởi vì bên ngoài cũng không có máy photo.
Từ Thiên Lam vừa nãy mơ hồ, nên quên mất bây giờ không phải là đời sau, cửa hàng photo có cả một con phố.
Tần Tử Huân bảo Tiểu Tang lái xe đưa hai chị em Từ Thiên Lam đi photo, sau đó đi theo tìm người.
Anh ta cũng sẽ điều động người của mình đi tìm kiếm Từ Triển Bằng.
Ngô Khởi Lan cũng định tìm một nhân viên ở lại trực điện thoại, còn bản thân chị sẽ ra ngoài đi tìm.
Nhưng Tần Tử Huân lại dùng ngữ khí không cho phép cãi lại nói thẳng: "Em ở lại trực điện thoại là được, em có nhớ hết đường ở đây không? Đừng để bản thân cũng bị lạc mất."
Ngô Khởi Lan cứng họng, giận dỗi ngồi trở lại, nhưng sau khi nghĩ lại thì chị thấy những lời của anh ta nói cũng không sai.
Ngô Khởi Lan không biết đường, chị trời sinh đã là người mù đường, cái này có thể trách chị sao?
"Quản rộng vậy làm gì." Ngô Khởi Lan lẩm bẩm mấy câu, sau đó liền đợi điện thoại.
Người cảnh sát trẻ tuổi trong đồn công an đang phát sầu vì không có hình ảnh của người mất tích, nên không có cách nào tìm kiếm được, thì rất may có một người thanh niên mang bức tranh tới.
Người thanh niên này nói mấy câu gì đó với cấp trên của anh ta, trước đây thị trấn nhỏ này chưa có vụ án lớn nào.
Bây giờ vụ án mất tích của Từ Triển Bằng cũng được coi như là một án kiện lớn.
Tuy rằng vụ mất tích chưa lâu, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ rất rắc rối.
Cho nên, lãnh đạo đồn công an cũng không dám trì hoãn, bảo một nhóm người chia nhau ra tìm kiếm.
Họ là những người chuyên nghiệp nên làm việc đâu ra đấy.
Từ Thiên Lam và Từ Thiên Hồng có chút luống cuống, hai người đem những bức tranh dán lên cột điện, vách tường ở khắp nơi.
Từ Thiên Lam cầm thùng hồ nhão đi đằng trước quết, Từ Thiên Hồng thì đi ở đằng sau dán tranh lên.
Hai người vừa đi dán tranh, vừa hỏi người qua đường, nhưng mọi người đều lắc đầu.
Hết một buổi chiều đều không có một chút tin tức nào cả.
Trong lúc đó, Từ Thiên Lam có đi ngang qua trường tiểu học, cô đi vào phòng giáo vụ hỏi mượn điện thoại, gọi về siêu thị, nhưng Ngô Khởi Lan nói vẫn chưa có tin tức.
Vội vã cả nửa ngày, cũng không có thêm một chút tiến triển nào, hai chị em càng sốt ruột, thời gian càng lâu thì nguy hiểm càng lớn.
Dán hơn nửa ngày, hai chị em mới dán được ba con phố, quá chậm.
Nếu thật sự, Từ Triển Bằng bị bắt cóc, như vậy không phải là quá chậm sao!
Cuối cùng, Từ Thiên Lam cũng nóng nảy: "Chúng ta không thể làm như vậy được, quá ít người, sẽ khó mà tìm được, em sẽ nhờ nhiều người hỗ trợ thêm."
Sau đó, Từ Thiên Lam chạy đến công trường nơi Vu Đại Hải làm việc, cô định nhờ nhân viên tạp vụ cùng hỗ trợ tìm kiếm.
Trước đây, cô có tới mấy lần, nên những nhân viên tạp vụ đều biết cô.
Vừa lúc trời sắp tối, những nhân viên tạp vụ cũng đang định tan làm về nhà, vừa nghe thấy Từ Thiên Lam nói, bọn họ đều đạo nghĩa không thể từ chối cùng hỗ trợ đi tìm.
Từ Thiên Lam lại photo thêm mấy bức tranh, phân phát cho mọi người.
Từ Thiên Hồng ở phía sau thở dài: "Không biết, em Hai có tìm được Triển Bằng không.
Trước khi lên thị trấn, chị đã tới nói cho em ấy biết, em ấy nói sẽ đi tìm ở những nơi gần đó."
Từ Thiên Lam vừa nghe cũng biết người chị kia chỉ là nói cho có lệ mà thôi.
Từ Thiên Tinh là người không có lợi thì không làm, cho dù có là em trai ruột cũng vậy, sẽ không vội vàng tìm kiếm.
Từ Thiên Lam và Từ Thiên Hồng ở bên này lo lắng không thôi, thì ở bên kia Vu Đại Hải cũng không được thoải mái.
.