THẬP NIÊN 80 NGÀY LÀNH



Đồng chí cảnh sát liếc mắt nhìn Đổng Chí Ba một cái: "Chị, nếu chị có chuyện gì, cứ đến đồn công an, việc gì đồn công an cũng xử lý." Những lời này chủ yếu là nói cho Đổng Chí Ba nghe, nhìn anh ta cũng biết không phải dạng tốt lành gì.
Đổng Chí Ba là kiểu người chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, hắn nhìn đồng chí cảnh sát mặc quân phục, thì rắm cũng không dám đánh, chỉ bày ra gương mặt tươi cười tiễn đồng chí cảnh sát về.
Vừa đóng cửa cổng lại, hắn lại cảm thấy mình là lão đại.
"Con đàn bà thối tha này, muộn như vậy mới trở về, có phải cô đi tố cáo tôi không?" Đổng Chí Ba chột dạ nói.

Bình thường, hắn vừa uống rượu say, sẽ không khống chế được mà thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với Từ Thiên Hồng.
Từ Thiên Hồng mệt mỏi cả một ngày, vất vả lắm mới thả lỏng tinh thần, chị không để ý tới hắn, chỉ nhỏ giọng nói: "Không có."
"Cô tốt nhất là đừng có làm, tôi nói cho cô biết, tôi cũng không bạc đãi cô.

Cô thử đi hỏi bốn phương tám hướng xem, có vợ nhà ai không sinh được con mà sống tốt như cô không."
Từ Thiên Hồng thở dài, chị nghĩ tới ngày hôm qua, lúc chị nói với Đổng Chí Ba là em trai bị mất tích.

Hắn chỉ quăng một câu lạnh lùng "mất rồi thì còn tìm làm gì!".

Từ Thiên Hồng nhìn bếp nồi lạnh tanh, trong tủ bát nửa cái bánh ngô cũng không có.

Chị thật sự không biết cuộc sống tốt mà hắn nói là cái dạng gì.
Trong đồn công an, vụ án được báo lên cấp trên, thượng cấp nhanh chóng liên hệ với cục công an tỉnh X, để họ liên lạc với gia đình của mấy đứa nhỏ.

Những đứa nhỏ mất tích này đều được người nhà báo án ở đồn công an địa phương.

Những nhà này đều để lại phương thức liên lạc, vốn dĩ bọn họ cũng sắp phát điên lên vì đi tìm bọn nhỏ.

Sau khi nhận được tin tức, những gia đình này lập tức chạy tới huyện Thanh Vân, đối với những người cứu được bọn nhỏ ngàn ân vạn tạ, sau đó mới dẫn con cái trở về nhà.
Thượng cấp đối với vụ án lần này rất coi trọng, ông nhanh chóng gửi công văn xuống, thông báo tới các văn phòng chính phủ huyện, cần nghiêm khắc triệt phá đường dây này.

Đồng thời yêu cầu Tần Tử Huân đăng báo biểu dương Vu Đại Hải, Tần Minh và Từ Triển Bằng, và phát thưởng năm trăm tệ tiền mặt.
Tần Minh tự giác biết bản thân không phải là ông chủ lớn gì, nhưng anh ta cũng không coi trọng năm trăm tệ.

Anh ta tỏ vẻ bản thân có tiền, không muốn nhận số tiền đó, để lại cho Vu Đại Hải.
Vu Đại Hải cũng từ chối, anh cảm thấy mình trùng hợp gặp phải vụ án này, nên không dám kể công.


Cuối cùng, Tần Tử Huân đành phải quyết định, đưa hết số tiền đó cho Từ Triển Bằng.
Chủ tịch huyện Tần và trưởng đồn công an tự mình đến nhà Vu Đại Hải phát tiền thưởng.

Từ Triển Bằng cười tươi đến nỗi không nhìn thấy mắt.

Trải qua nhiều chuyện, cậu bé biết tiền là thứ tốt, hơn nữa đây còn là tiền khen thưởng.
Từ Thiên Lam từ trong tay trưởng đồn công an nhận lấy phong bì năm trăm tệ tiền thưởng, đầu tiên là nói câu cảm ơn.
Sau đó, Từ Thiên Lam nói tiếp: "Sở trưởng Lý, tôi còn muốn báo một vụ án nghiêm trọng."
Từ Triển Dục buồn chán ở trong sân tự đào bùn đất, rồi cho thêm nước vào để nghịch.
Ngày hôm đó, nó bị cục than đen kia đánh gãy cả mũi, bây giờ vẫn còn phải băng bó.

Chưa hết, ngày hôm qua, nó muốn ra ngoài tìm các bạn chơi cùng, nhưng đối thủ một mất một còn với nó là Tiểu Sơn đi đầu chế nhạo nó xấu xí.

Nó lại đánh nhau với thằng nhóc kia một trận, kết quả những đứa hàng ngày chơi với nó đều không tới giúp đỡ.

Nó đánh nhau một lúc thì thua, chỉ đành về nhà dưỡng thương.
Hôm nay, nó không ra khỏi cửa, một mình chơi ở nhà.
Từ Chấn Hưng vác cái cuốc, từ ruộng trở về.

Hai ngày hôm nay, tâm trạng của ông ta rất tốt.

Hai ngày trước, đứa con trai lớn bỏ nhà ra đi cả một đêm cũng không trở về, khiến ông ta lo lắng đến nhiệt cả miệng, vội vàng chạy tới đại đội nhờ phát thanh trên loa nhưng vẫn không có tin tức gì.

Ông ta đang định chạy lên thị trấn báo án, thì con gái đầu đã tới nói cho ông ta biết, Triển Bằng đã tìm được rồi, ông ta rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần.
Mặc dù bình thường, Triển Bằng nghịch ngợm, gây chuyện, bắt nạt em trai, nhưng dù sao nó cũng là con của ông ta, là đứa con trai duy nhất mà vợ đầu để lại, sao ông ta có thể không đau nó.
Nhưng hai đứa con trai này lại không hợp nhau, ông ta cũng rất khó xử.

Từ Chấn Hưng nghe Từ Thiên Hồng nói là Từ Thiên Lam tìm được Từ Triển Bằng, hiện giờ cậu bé đang ở nhà của Từ Thiên Lam.

Từ Chấn Hưng nghĩ, đợi mấy ngày nữa sự việc lắng xuống, Mã Thúy Bình cũng hết giận, ông ta sẽ đón Từ Triển Bằng về nhà, đỡ cho đón bây giờ thì lại cãi nhau.


Ông ta chỉ muốn một nhà hòa thuận, sao lại khó như vậy!
Từ Chấn Hưng vừa bước vào cổng thì nhìn thấy con trai nhỏ đang ở trong sân nghịch bùn, không nói gì.

Từ Chấn Hưng nhìn khuôn mặt bị thương của con trai thì rất đau lòng, hỏi: "Tiểu Dực, mẹ con đâu?"
Từ Triển Dục lườm ông ta, bĩu môi nói: "Mẹ đến nhà tên du côn Nhị đánh bài rồi, bao giờ thì mọi người nấu cơm, con đói muốn chết rồi."
"A, được được, ba liền đi nấu cho con." Từ Chấn Hưng vừa nghe thấy con trai nhỏ kêu đói, liền vội vàng trả lời, buông cái cuốc, đi vào nhà nấu cơm.
* * *
"A, Thiên Hồng, đang đi lên trấn trên à?" Thôn Tây Lô rất nhỏ, đứng ở cuối thôn liếc mắt một cái có thể nhìn đến đầu thôn.

Hàng xóm nhìn thấy Từ Thiên Hồng đi từ bên ngoài trở về, thì đoán là chị lên nhà em gái ở trên trấn trên.
Nói là Từ Thiên Tinh được gả lên trấn trên nhưng thực chất cũng chỉ là một thôn nhỏ ở rất gần thị trấn mà thôi.

Nhà chồng cô ta có mở một tiệm sửa xe, nghe nói làm ăn rất được, dù sao ở trấn trên có nhiều người giàu, xe cũng nhiều.
"Vâng ạ, cháu đi nhà Thiên Tinh có chút việc." Từ Thiên Hồng không muốn nói nhiều.

Thực ra, chị chỉ muốn lên nói cho Từ Thiên Hồng biết là đã tìm được Từ Triển Bằng rồi.

Vốn ngày hôm đó tìm được người chị muốn đi báo luôn, nhưng công việc đồng áng nhiều, chị không thể đi được, cho nên mới không đi, cũng không có người thích hợp để nhờ báo tin giúp.
Kết quả, hai ngày sau chị mới lên thông báo cho Từ Thiên Tinh được, nhưng đối phương nghe xong chỉ nhàn nhạt nói một câu đã biết.
Từ Thiên Hồng hơi tức giận, nhưng từ trước đến nay tính tình của chị đã mềm yếu, dù có tức giận cũng không nói ra, chỉ nói: "Dù sao đó cũng là em trai ruột, có thời gian rảnh thì em đến nhà em Ba thăm nó đi, hiện tại nó đang ở đấy."
Từ Thiên Tinh muốn nói, nếu không phải tại đứa em trai này, thì cô cũng sẽ không mất mẹ.

Nhưng từng ấy năm, cô ta đều lười không muốn nói, dù có nói cũng không có tác dụng gì, ngày tháng vẫn trôi qua như vậy.
Có điều, lúc cô ta nghe thấy Từ Triển Bằng đang ở trong nhà của Từ Thiên Lam, thì khuôn mặt khẽ thay đổi: "Nhà của Từ Thiên Lam sao? Nghe nói, nó dọn lên thị trấn ở rồi mà?"
"Cũng không phải nhà của em ấy, là em rể đi thuê.

Chị nói em nghe, lần này may nhờ có em rể mới cứu được Triển Bằng nhà mình." Nói đến chuyện này, Từ Thiên Hồng lập tức tinh thần tỉnh táo.

Chị đem những chuyện ngày hôm đó nói cho Từ Thiên Tinh nghe, bao gồm cả những công nhân ở công trường của Vu Đại Hải, bọn họ còn cùng nhau tới đồn công an báo án: "Trời ạ, ngày hôm đó chị được ngồi xe ô tô những hai lần, một là xe của chủ tịch huyện, một là xe của cảnh sát.


Chị thấy đời này của chị thật đáng giá."
"Chủ tịch huyện à?" Từ Thiên Tinh lập tức mở to đôi mắt: "Chủ tịch huyện quen biết với em rể à?"
Thực ra, chuyện này Từ Thiên Hồng cũng không rõ lắm: "Chị cũng không biết, Thiên Lam dẫn chị đến siêu thị, chính là chỗ trước kia bán bánh ngọt ấy.

Lúc đến đấy thì bọn chị đã thấy chủ tịch huyện đang ở đó, là vị chủ tịch huyện mới được điều tới, trông rất trẻ."
Từ Thiên Tinh không thể tin được mà nhìn Từ Thiên Hồng, bộ dáng giống như đang suy tính gì đó.
* * *
Mã Thúy Bình đang ở trong thôn chơi mạt chược.

Những lúc rảnh rỗi không có việc đồng áng, đàn ông, phụ nữ trong thôn đều thích đánh mạt chược, đàn ông thì chơi khá lớn, có lúc lên tới năm hào, phụ nữ thì chơi nhỏ hơn, khoảng hai, ba xu, cũng có khi chỉ một xu.
Thực ra đây cũng coi như là một hình thức đánh bạc, nhưng người dân không báo thì công an cũng không bắt, trừ khi tình hình đặc biệt nghiêm trọng, nếu không bình thường cũng không ai đi xử lý mấy vụ như thế này.
Hàng ngày, Mã Thúy Bình chỉ chơi một xu, hai xu cho đã ghiền.

Bà ta cũng không còn cách nào khác, Từ Chấn Hưng là tên vương bát đản, không làm nên trò trống gì, cho nên trong nhà rất nghèo, không có tiền.
Mấy hôm trước, Từ Triển Bằng tức giận bỏ nhà đi, tên vương bát đản kia còn cãi nhau với bà ta.

Thật sự là ông ta còn không biết mình có cái đức hạnh gì, ngay cả vợ cũng không nuôi nổi, còn có mặt mũi mà mắng bà ta.

Lúc ấy, bà ta thật sự muốn về nhà mẹ đẻ ở, cho tên hỗn đản kia ở nhà một mình, nhưng nhà mẹ đẻ của bà ta không còn ai nữa, cho nên bà ta không biết dắt con trai đi đâu, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bà ta đã phải nhịn hai ngày không đi chơi mạt chược, mãi đến lúc tìm được thằng nhãi ranh kia, bà ta mới đi chơi.
Bà ta đã nói thằng mất dạy kia không bỏ nhà đi được rồi, nó giống như con khỉ vậy, thế mà lão già kia còn lo lắng đến nỗi miệng bị nhiệt, đúng là ngu ngốc.
Mã Thúy Bình khinh miệt cười, đánh ra một quân Bạch.
Người đối diện hô một tiếng: "Ù."
Mã Thúy Bình sửng sốt, sau đó nét mặt thay đổi: "Tôi nói này mẹ Nhị Lại, quân nào bà cũng ăn, đúng là không thể chịu được."
Mấy lần bà ta đều không ăn được quân nào, nên nhất thời có chút khó chịu.
Mẹ Nhị Lại bĩu môi: "Mẹ kiếp, bài ù thì tôi ù, tại sao tôi lại không thể ù? Có một số người bài phẩm và nhân phẩm đều con mẹ nó không ra gì."
Mọi người đang đánh bài nghe thấy những lời này thì cười phá lên.
Mã Thúy Bình bị chê cười, không nhịn được: "Mẹ Nhị Lại, bà có ý gì? Nhân phẩm của tôi thì làm sao, bà nói rõ ràng cho tôi."
Trong cái thôn nhỏ bé này, ai cũng biết ai.

Mặc dù nói mẹ kế không dễ làm, nhưng ở nhà họ Từ, Từ Triển Dục bình thường ăn mặc thế nào, còn Từ Triển Bằng ăn mặc thế nào, mọi người đều nhìn thấy.

Trong nhà ngày nào cũng gà bay chó sủa, người trong thôn cũng không phải là người mù.
Có điều nhà người ta vẫn sống tốt, mọi người cũng không ai rảnh mà đi quản chuyện nhà người khác, hơn nữa Từ Chấn Hưng là một người không rõ ràng.
Mẹ Nhị Lại từ trước đến nay đều là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy.


Tuy rằng mặc kệ chuyện nhà người khác, nhưng bà ta cũng không quản được cái miệng của mình.

Hơn nữa vụ việc lần này còn nghiêm trọng như vậy, Từ Triển Bằng thiếu chút nữa thì mất mạng, vậy mà người đàn bà này vẫn còn tâm trạng chơi bài, đúng là không biết xấu hổ.
"Tôi có ý gì, không phải trong lòng bà rõ nhất hay sao?" Mẹ Nhị Lại cũng không ngẩng đầu lên.
Mã Thúy Bình không phải kẻ ngốc, cũng biết thanh danh của mình ở bên ngoài không tốt.

Nhưng trước kia, lúc đánh bài cũng không có ai nói gì, có lẽ chuyện lần này đã khiến nhiều người tức giận, hừ, vậy thì thế nào, đây cũng là việc riêng của nhà người ta, những người này thật đúng là không có việc gì, lo chuyện bao đồng.
"Tôi không chơi nữa, các bà chơi đi." Mã Thúy Bình đẩy những quân bài trước mặt mình ra, đứng lên, nhấc chân rời đi.
Người bên cạnh ồn ào: "Hả? Mẹ Tiểu Dực sao lại không chơi nữa, không vui à!"
"Chắc là đen quá, không phải đã thua liên tiếp bảy, tám ván sao! Làm sao mà chịu nổi?"
"Bảy, tám ván thì tính là cái gì, khuôn mặt mẹ Tiểu Dực trắng bệch, trở về khóc lóc với lão Từ thì cái gì cũng có."
Mọi người lại được một trận cười to, Mã Thúy Bình không phải là bà vợ mềm yếu, nhưng cũng không đối phó được với nhiều người như vậy.

Bà ta oán hận, hét to một tiếng: "Các bà thì biết cái gì." Phấn trên mặt cũng rơi xuống một ít, bà ta hầm hừ đi ra khỏi phòng.
Chưa tới hai giây, mọi người liền nghe thấy tiếng thét của Mã Thúy Bình: "A, sao lại bắt tôi, những người tụ tập đánh bạc đều ở bên trong, tôi mang các anh đi vào, tôi không làm gì cả."
Mọi người vừa nghe thấy tới đây bắt người, liền nhanh chóng thu dọn mọi thứ, chạy trốn từ cửa sau.
Chờ Mã Thúy Bình dẫn theo người vào phòng, thì ở trong phòng trống không, chỉ có hai mẹ con Nhị Lại đang nói chuyện phiếm, hỏi cái gì cũng nói không biết.
Trong đó có một người quay ra hỏi Mã Thúy Bình: "Người đâu?"
Mã Thúy Bình tìm kiếm mọi ngóc ngách, lúc lật tấm chăn đệm ở trên giường đất thì phát hiện ra một cái bọc đựng mạt chược.

Bà ta vui vẻ, xốc chăn lên, nói: "Các anh mau nhìn, đây chính là chứng cứ, mau bắt lấy bọn họ, mau bắt lấy bọn họ."
Mẹ con Nhị Lại biến sắc, biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống Mã Thúy Bình.

Đánh bạc là tội lớn, còn bị phạt tiền, bọn họ chỉ là những người nông dân bình thường, chỉ một chút tiền phạt cũng là động đến gân cốt của bọn họ.

Vậy mà Mã Thúy Bình lại nói như vậy, không phải chỉ cạnh khóe bà ta mấy câu thôi à, đúng là quá đáng.
Trong số những người đến bắt có một người cầm lấy túi mạt chược: "Được rồi, chứng cứ đã có, bắt đi."
Hắn giơ tay lên, phía sau có hai người đồng thời đi lên, mỗi người một bên bắt lấy Mã Thúy Bình.

Mã Thúy Bình hoảng hốt, nghĩ thầm, chuyện gì vậy: "Sao lại bắt tôi, đây là nhà bọn họ, tại sao lại không bắt bọn họ, không đúng, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không đánh bài."
"Chứng cứ đã lấy được, bà còn chối cãi."
Hai mẹ con Nhị Lại ngơ ngác nhìn Mã Thúy Bình bị bắt đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi