THẬP NIÊN 80 NGÀY LÀNH



Tên của hai đứa nhỏ đều là tên gọi ở nhà, ở nông thôn lúc nào chuẩn bị đi học mới đặt tên chính thức, sau đó sẽ được đăng ký trong hộ khẩu thường trú.

Nhiều khi gọi tên ở nhà quen rồi, thì có thể gọi cả đời.
Từ Thiên Lam cảm thấy hai cô con gái đáng yêu mà gọi như vậy không hay chút nào, không có thể diện, vẫn nên nhanh chóng sửa đi thì hơn.
Vu Đại Hải nghe theo lời của Từ Thiên Lam, nhưng anh không lập tức quay về nhà ngay mà đưa Từ Triển Bằng đến trường tiểu học trước.
Trường tiểu học được xây dựng trong một khoảng đất tương đối nhỏ của thị trấn nhưng cách không xa nơi họ ở.

Vu Đại Hải đạp xe chở cậu em rể, chỉ trong chốc lát đã tới nơi.
Vu Đại Hải đến nơi đúng lúc giờ vào học, những bóng người nhỏ bé chen nhau ở cửa ra vào.

Từ Triển Bằng nhìn những đứa nhỏ sấp sỉ tuổi với mình, cũng có những đứa ít tuổi hơn thì cảm thấy mới lạ.

Bọn chúng giống như đi họp chợ vậy, một đám chạy vào trong phòng.
Vu Đại Hải dắt xe vào trong sân, đi đến lán để xe nội bộ của nhà trường để gửi xe.

Sau đó, anh dẫn Từ Triển Bằng đi về phía khu giáo viên.

Từ Triển Bằng vẫn nhìn chằm chằm sân trường càng ngày càng ít các bạn nhỏ, đến lúc một trận tiếng chuông vang lên, thì trên sân chỉ còn thưa thớt mấy bạn nhỏ đang thi nhau chạy trốn, biến mất trên sân trường.
Từ Triển Bằng liếc nhìn anh rể một cái, sau đó lại thở dài như một ông cụ non.

Vu Đại Hải đã từng tới trường tiểu học, nên anh quen đường, trực tiếp dẫn Từ Triển Bằng đến phòng giáo vụ.

Trong phòng, vị chủ nhiệm đang ngồi đằng sau một cái bàn rất lớn, cầm bút máy không biết viết viết vẽ vẽ cái gì.
Vu Đại Hải gõ cửa, sau khi được sự đồng ý liền đi vào bên trong.

Lúc đi vào anh cũng không quấy rầy đối phương, chỉ tìm một cái ghế trống ngồi xuống, sau đó ôm Từ Triển Bằng ngồi lên đùi mình.
Từ Triển Bằng yên tĩnh ngồi trên đùi anh rể, tròng mắt xoay chuyển, cậu nhìn lên chiếc bảng đen duy nhất ở trong phòng có viết bốn chữ "hảo hảo học tập".
Từ Triển Bằng ngây thơ chớp chớp mắt.
Chỉ chốc lát sau, vị chủ nhiệm giống như đã làm xong việc của mình, ngẩng đầu nói: "Tới rồi à!" Ngay sau đó, ông ta đi tới cửa sổ, cầm phích nước nóng đổ vào chén: "Uống chén nước đã."
Vu Đại Hải đón nhận chén nước, uống xong liền đặt lên bàn, tiếp theo hai người liền nói tới chuyện xây dựng phòng học.

Thực ra yêu cầu của trường học cũng rất đơn giản, đó là xây dựng hai gian phòng giống như phòng học lớp một là được, không cần khác biệt, nhưng chất lượng phải tốt nhất, kinh phí của trường học có hạn, nên hai gian phòng này cần phải sử dụng được vài chục năm.
Vu Đại Hải gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Bởi vì hai người đã hợp tác qua một lần nên vị chủ nhiệm này có ấn tượng khá tốt với năng lực của Vu Đại Hải.

Ông ta tin tưởng anh có thể làm tốt, cho nên cuộc nói chuyện của hai người cũng không kéo dài lâu.
Nói xong việc chính, Vu Đại Hải liền đưa ra đề nghị có chút quá phận, đó là xin đi học cho Từ Triển Bằng.
Mặc dù hiện tại chuyện xin đi học không quá khó khăn, nhưng chủ nhiệm giáo vụ vẫn rất cẩn thận hỏi tuổi tác của Từ Triển Bằng.

Lúc ông ta biết Từ Triển Bằng còn chưa tới sáu tuổi liền lắc đầu: "Không đủ tuổi, sang năm lại đến đi."
Vu Đại Hải thành khẩn nói: "Chủ nhiệm, ông châm chước giúp, đứa nhỏ nhà tôi rất thông minh, không tin ông cứ kiểm tra nó đi, nhưng đừng kiểm tra quá nhiều kiến thức." Nói xong, Vu Đại Hải xấu hổ đỏ mặt, mặc dù anh biết Từ Triển Bằng rất thông minh, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa từng được dạy dỗ, anh cũng không biết trước đây cậu nhóc biết được những gì rồi, cho nên phải nói thêm vế sau.
Chủ nhiệm giáo vụ vẫn lắc đầu, Từ Triển Bằng thấy vậy thì lôi kéo cánh tay của anh rể muốn rời đi: "Anh rể, em không muốn đi học, chúng ta đi về thôi."
"Triển Bằng đừng nghịch, đây là chuyện quan trọng."
"Em không nghịch ngợm, em cũng không muốn đi học, dù sao đi học cũng vô dụng." Từ Triển Bằng tức giận nói.
Nghe thấy Từ Triển Bằng nói như vậy, chủ nhiệm giáo vụ không đồng ý.

Ông ta là người làm công tác giáo dục nên nghe thấy Từ Triển Bằng nói đi học cũng vô dụng thì dạy bảo Từ Triển Bằng một phen, nếu không ai cũng có thể ăn nói bậy bạ.
"Bạn nhỏ này, sao trò có thể nói là đi học là vô dụng? Được, tôi sẽ cho trò một cơ hội." Nói xong, ông ta đứng lên, đi tới phòng học phía sau, mở một cái tủ gỗ lớn, bên trong đựng rất nhiều giấy tờ.
Ông ta rút một tờ giấy ở trên cùng, đặt lên trên bàn, sau đó cười nói: "Bài thi này làm trong bốn mươi lăm phút, nếu trò đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ để trò nhập học, để cho trò biết đi học có cái gì hay."
Từ Triển Bằng cầm lấy bút, lẩm bẩm nói: "Làm thì làm."
Sau đó, Từ Triển Bằng kéo tờ giấy lại gần, cũng kéo ghế ngồi sát lại, bắt đầu vắt óc làm bài.
Đây là bài thi tổng hợp cả toán và ngữ văn, một nửa là ngữ văn, một nửa là toán.

Bài thi đầu vào lớp một do chính chủ nhiệm lớp tự mình ra đề, hơi rắc rối nhưng cũng không quá khó.
Vu Đại Hải thấy thái độ của Từ Triển Bằng không đúng, vội vàng nói đỡ cho cậu nhóc: "Chủ nhiệm, ông đừng tức giận, đứa nhỏ còn ít tuổi không hiểu chuyện, vậy bao nhiêu điểm thì đạt ạ? À, không phải, tôi muốn hỏi bài thi này làm được bao nhiêu điểm thì tính là đạt tiêu chuẩn ạ?"
"Sáu mươi điểm."
Vu Đại Hải không phải là chưa từng đi học, cho nên anh biết sáu mươi điểm là như thế nào, chỉ là anh muốn thương lượng với chủ nhiệm có thể giảm bớt một chút hay không, dù sao cậu em vợ này cũng chưa từng học qua ngày nào, có lẽ ở nhà cũng không có ai dạy kiến thức cho cậu nhóc.
Đáng tiếc, Vu Đại Hải còn chưa mở miệng thì phát hiện ra ánh mắt của chủ nhiệm giáo vụ càng ngày càng mở to.

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn Từ Triển Bằng làm bài thi, kinh ngạc không khép được miệng.

Đề toán là các phép cộng trừ, Từ Triển Bằng chỉ xem qua liền viết đáp án xuống, giống như là nhìn thêm một chút cũng mệt.

Phép tính một con số thì không nói làm gì, nhưng phép tính hai con số, cậu nhóc cũng không cần suy nghĩ đã viết ra đáp án.

Chủ nhiệm giáo vụ cẩn thận nhẩm tính, thế mà tất cả đều đúng.
Chủ nhiệm giáo vụ có cảm giác cậu nhóc giống như dùng bàn tính, vừa nhanh vừa chính xác làm xong bài thi toán.

Lúc tới bài thì ngữ văn, tốc độ làm bài của Từ Triển Bằng chậm hơn, có lẽ là không có nhiều kiến thức, trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới viết, ghép vần thì biết một chút, những cái khác thì tạm được.

Nhưng vấn đề này không liên quan đến trí thông minh, mà là do cậu nhóc chưa được học qua, nên sẽ không làm được.
Thu lại bài thi, chủ nhiệm giáo vụ biểu tình kích động, đột nhiên đập tay lên cái bàn, khiến cho Vu Đại Hải hoảng sợ, anh tưởng cậu em vợ làm bài không đạt tiêu chuẩn, hy vọng đi học sẽ bị ngâm nước nóng.

Vu Đại Hải đang định cầu tình cho Từ Triển Bằng vì dù sao cậu nhóc cũng làm kín bài thi toán.
Lúc đi học thành tích của Vu Đại Hải cũng không quá tốt, ngược lại còn rất kém, nếu không con trai đều sẽ được đi học đến hết cấp hai.

Đáng tiếc, ngay cả cấp hai anh cũng chưa tốt nghiệp, nguyên nhân chính là do anh học kém, đặc biệt là môn toán.

Cho nên, Vu Đại Hải cảm thấy Từ Triển Bằng làm kín cả bài thi toán, thì tuyệt đối là làm tốt.
Ai ngờ, anh còn chưa mở miệng thì chủ nhiệm giáo vụ đã hét to: "Được." Tiếng hét kia giống như rung chuyển mặt đất, khiến Vu Đại Hải sợ hãi nhảy dựng lên: "Chủ nhiệm, như vậy là có đạt tiêu chuẩn không?"
"Đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn, không nói nhiều, ngày mai tới học đi." Chủ nhiệm giáo vụ gương mặt đỏ bừng, hưng phấn gõ nhịp xuống bàn.

Thực ra chuyện này, ông ta còn phải bàn bạc với hiệu trưởng, bởi vì Từ Triển Bằng không phù hợp với quy định, nhưng đứa nhỏ này có thiên phú về toán học, cho nên dù thế nào thì ông ta cũng phải phá vỡ quy định.
Vu Đại Hải vừa nghe thấy Từ Triển Bằng đạt tiêu chuẩn, ngày mai được tới nhập học, lập tức cảm ơn chủ nhiệm giáo vụ.

Sau đó, anh ôm Từ Triển Bằng rời đi, anh muốn nhanh chóng trở về để bảo Từ Thiên Lam chuẩn bị đồ dùng học tập cho cậu.
Trên đường đi, Vu Đại Hải nghi ngờ hỏi: "Triển Bằng, em từng học qua môn toán à? Học ở đây vậy?"
Từ Triển Bằng lắc đầu: "Em xem Tiểu Sơn làm vài lần, nhưng nó học rất dốt, cắn nát cả đầu bút chì cũng không làm được, em nhìn mấy lần thì làm được." Chuyện này khiến Từ Triển Bằng rất đắc ý, vị chủ nhiệm gì đó xem qua một cái liền nhận cậu vào học.
"Tiểu Bằng nhà chúng ta thật lợi hại, ngày mai em có thể đi học rồi, phải chăm chỉ học tập, để anh chị mở mày mở mặt, sau đó cố gắng thi đậu vào đại học nữa.

Sau này, em còn phải truyền đạt lại kiến thức cho anh rể, anh còn chưa biết đại học là cái dạng gì đâu?" Vu Đại Hải dặn dò Từ Triển Bằng, anh chỉ sợ một lúc nào đó cậu nhóc không cao hứng lại nói không muốn đi học nữa.

Từ Triển Bằng có thiên phú như vậy, sao có thể không đi học, cho dù phải đập nồi bán sắt, anh cũng phải cho cậu nhóc này đi học, huống hồ hoàn cảnh của anh cũng không đến mức như vậy.
"Vâng, vâng, anh rể yên tâm đi, em cố ý nói như vậy đấy, nếu không vị chủ nhiệm kia cũng sẽ không cho em làm bài thi." Từ Triển Bằng rất thích đọc sách, nhưng mẹ kế của cậu luôn nói đi học phí tiền, còn cho ba cậu không có cậu đọc sách.

Bà ta nói là sau này sẽ đưa cậu tới một mỏ than để đào than.

Lúc đó, Từ Triển Bằng đã biết đi học rất quan trọng, không được đi học chính là..

đúng rồi, là thất học!
Để không lãng phí tiền của anh rể, Từ Triển Bằng gật đầu thật mạnh, quyết tâm nhất định phải học thật giỏi, tương lai mới có bản lĩnh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi