Vu Đại Hải đi tới phòng học lớp một, anh ghé vào cửa sổ gọi Từ Triển Bằng ra.
Trên đường trở về, Vu Đại Hải đạp xe, đèo Từ Triển Bằng ngồi phía sau.
Anh hỏi: "Đi học có ai bắt nạt em không?"
Từ Triển Bằng lắc đầu: "Không có, các bạn học chỉ chưa thân với em mà thôi."
Vu Đại Hải gật đầu, không nói thêm cái gì, những chuyện này nên để bọn trẻ tự mình giải quyết.
Anh tin Từ Triển Bằng có thể giải quyết tốt.
Nếu cậu thật sự không giải quyết được, lúc đó anh ra tay cũng không muộn.
* * *
Tại phòng tạm giam ở đồn công an.
Lúc Từ Chấn Hưng nhìn thấy Mã Thúy Bình, ông ta cũng không dám nhận, gương mặt của bà ta bây giờ không khác gì mặt nạ tuồng, lớp phấn đánh quá dày bị nước mắt chảy vào trở nên nhem nhuốc.
Có điều, tinh thần của bà ta vẫn còn rất tốt, vừa nhìn thấy Từ Chấn Hưng, bà ta vẫn còn sức để mắng chửi: "Họ Từ kia, sao bây giờ ông mới tới, bà đây bị bắt giữ, ông định mặc kệ có phải không?"
Trước kia lúc ở nhà, Mã Thúy Bình còn giả vờ ôn nhu một chút, nhưng hiện tại bị giam giữ một ngày một đêm, bà ta cũng chẳng còn tâm tình mà giả vờ nữa.
Nhìn thấy Từ Chấn Hưng giống như nhìn thấy phao cứu sinh vậy.
Bà ta muốn ra ngoài ngay lập tức!
"Bà nói cái gì vậy, sao tôi có thể mặc kệ bà cơ chứ.
Nếu tôi không quan tâm đến bà thì tôi đến đây làm gì." Tính cách của Mã Thúy Bình thay đổi đột ngột khiến cho Từ Chấn Hưng chưa kịp thích ứng, nhưng ông ta vẫn an ủi bản thân, lúc này đừng nên kích động đối phương.
"Vậy tại sao bây giờ ông mới tới, ông có biết ở trong này khó chịu lắm hay không, ông thử ở một ngày xem?" Mã Thúy Bình vẫn không ngừng gầm rú.
"Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu." Từ Triển Dục nhìn thấy mẹ nó, liền nói xen vào.
"Ăn cái rắm, mày chỉ biết ăn ăn ăn, mẹ mày thành ra như thế này, mày vẫn còn đòi ăn." Mã Thúy Bình tức đến phát điên, cũng mặc kệ đây có phải là đứa con hàng ngày bà ta thương yêu nhất không, tiếp tục mắng to.
Từ Triển Dục được nuông chiều thành quen, chưa bao giờ bị mắng to như vậy, ngay cả nói lớn tiếng cũng rất ít, cho nên nó liền khóc "Oa" lên.
Cảnh sát nghe tiếng bước vào, hét lớn: "Im lặng!"
Từ Triển Dục che miệng lại, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Mã Thúy Bình cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng: "Ông nhanh nghĩ cách đưa tôi ra khỏi đây đi, tôi không thể ở nổi một ngày nào nữa, ăn không ngon, ngủ không được, thêm một ngày nữa chắc tôi phát điên mất."
"Tôi cũng muốn nhanh chóng đưa bà ra ngoài, nhưng lấy đâu ra một nghìn năm trăm tệ bây giờ, nhà mình nào có nhiều tiền như vậy."
"Không có thì ông không biết đường mà đi mượn à."
"Tôi đã đi tới những chỗ trước đây có thể cho chúng ta vay, nhưng không ai cho mượn hết."
"Vậy ông định mặc kệ tôi hả?"
"Tôi không nói mặc kệ, nhưng mà.."
"Nhưng mà cái gì?" Mã Thúy Bình nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Từ Chấn Hưng thì biết ông ta có chuyện giấu mình, dựa vào những hiểu biết của bà ta đối với Từ Chấn Hưng, Mã Thúy Bình nghi ngờ hỏi: "Con gái của ông không chịu cho vay tiền, nó có yêu cầu gì?" Lời này của bà ta là đang ám chỉ Từ Thiên Tinh.
Trong ba đứa con gái của Từ Chấn Hưng thì Từ Thiên Tinh là đứa có điều kiện tốt nhất, có thể lấy ra được một ít tiền.
Từ Thiên Lam trước kia vẫn ở cùng với nhà chồng, mới ra ở riêng được một thời gian, hơn nữa Vu Đại Hải vẫn chỉ là đi làm cu li mà thôi, cho nên sẽ không dư tiền.
Còn Từ Thiên Tinh thì chưa chắc đã đồng ý cho bà ta mượn tiền, dù sao trước khi Từ Thiên Tinh lấy chồng, cô ta không ít lần ngầm đối nghịch với bà ta.
Từ Chấn Hưng lắc đầu, Mã Thúy Bình sốt ruột muốn chết, phải đến khi bà ta ép hỏi Từ Chấn Hưng, bà ta mới biết được, người đưa ra yêu cầu là Từ Thiên Lam.
Hơn nữa, Từ Thiên Lam có thể lấy ra số tiền lớn như vậy, thực sự khiến bà ta rất kinh ngạc.
Nhưng hiện giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này, phải nhanh chóng được ra khỏi đây mới là điều quan trọng nhất.
Vì để phòng ngừa lão già này mắc sai lầm, bà ta không thể không nhẹ nhàng nói: "Lão Từ, ông đừng trách tôi, đây là chuyện tốt, con gái ông cho con trai ông đi học, tương lai càng có tiền đồ.
Nếu ông ngăn cản, vậy không phải là ông đang hủy hoại tiền đồ của con trai ông hay sao.
Bản thân ông có năng lực như thế nào tự ông cũng biết, Triển Bằng ở với chúng ta không có lợi cho nó, còn không bằng để nó ở cùng với chị gái của nó."
"Huống hồ, cho dù có chuyển hộ khẩu thì cũng không phải đổi họ, nó vẫn là con trai của ông.
Mặt khác, ông lại có tiền để cứu tôi ra, chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy lấy đây ra? Tại sao ông không làm?"
"Chẳng lẽ ông sợ khi nó thành công rồi thì nó không hiếu kính với ông.
Tôi nói cho ông biết, không thể nào, nói thế nào thì ông cũng là ba ruột của nó, nó không hiếu kính với ông, chính là tội bất hiếu, trừ khi nó không muốn lăn lộn ngoài xã hội nữa."
Ở chỗ bọn họ, bất hiếu sẽ bị người ta đâm chọc sau lưng.
Từ Chấn Hưng bị Mã Thúy Bình thuyết phục có chút động tâm, đúng thế, dù sao Từ Triển Bằng cũng là con ruột của ông ta, ông ta còn phải sợ nó à.
Hôm nay, Từ Triển Bằng cư xử với ông ta như vậy, khiến trái tim của ông ta cũng lạnh đi, không thể yêu được nữa, ít nhất ông ta vẫn còn có Từ Triển Dục.
Từ Chấn Hưng sờ sờ đầu của Từ Triển Dục, đưa ra quyết định.
Ngay buổi tối hôm đó, Từ Chấn Hưng đến tìn Từ Thiên Lam.
Ba con hai người giống như nói chuyện kinh doanh, viết giấy vay nợ, mượn tiền.
Ngày hôm sau, Vu Đại Hải đi theo ông ta trở về thôn làm giấy chuyển hộ khẩu.
Từ Triển Bằng chỉ xem đến lúc ba cậu viết giấy vay nợ, còn sau đó thì không muốn nhìn nữa.
Từ Triển Bằng chỉ muốn học tập thật tốt, tương lai sau này càng cách xa Từ Chấn Hưng càng tốt.
Còn Từ Chấn Hưng thì mượn luôn Từ Thiên Lam một nghìn tệ, nhặt nhạnh thêm một chút nữa, cuối cùng cũng đủ tiền bảo lãnh để Mã Thúy Bình ra ngoài.
Về đến nhà, Từ Chấn Hưng nhìn tờ giấy vay nợ một nghìn tệ thở dài, về sau làm sao có khả năng để trả đây.
Mã Thúy Bình cười nhạo nói: "Trả cái rắm, con gái cho ba vay tiền mà bắt viết giấy nợ, đúng là đồ không có lương tâm, ông sợ nó kiện ông à?"
* * *
Vu Đại Hải vừa chuyển hộ khẩu cho Từ Triển Bằng xong thì nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho cậu luôn, những vướng mắc trong lòng đều đã được giải quyết xong, Vu Đại Hải rốt cuộc cũng yên tâm.
Mỗi ngày anh chỉ lo làm tốt công việc, vô cùng nghiêm túc xây phòng mẫu giáo.
Chớp mắt đã vài ngày trôi qua, giọng nói của Từ Triển Bằng vẫn bị mấy đứa nhóc cùng lớp cười nhạo, nhưng cậu không hề dao động, trong lòng thề, cứ cười đi, cậu tới đây là để học tập, học giỏi mới là điều quan trọng nhất.
* * *
Bên kia, Vu Đại Quốc đã phẫu thuật xong, nhưng không được thành công lắm.
Bác sĩ nói cho dù khôi phục tốt thì khả năng chân của anh ta vẫn sẽ bị thọt.
Nhưng Vu Đại Quốc và Lưu Thúy đều biết đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Thời gian rảnh, Vu Đại Hải đều đến thăm Vu Đại Quốc.
Anh cũng biết anh Hai và anh Ba chưa từng tới thăm anh Cả, chỉ có một mình mẹ anh tới.
Bà ta nói hai người chị dâu của Vu Đại Hải đều làm ầm lên muốn ra ở riêng, trong nhà loạn hết cả lên.
Trước đây, tiếng nói của lão thái bà rất có uy lực nhưng từ khi bà ta lấy hơn một nửa tài sản trong nhà để phẫu thuật cho Vu Đại Quốc, thì hai cô con dâu liền sốt ruột.
Bọn họ cảm thấy lấy ra nhiều tiền như vậy, thì sau này hai nhà bọn họ phải uống gió Tây Bắc mà sống hay sao?
Sau đó, cũng không biết ai xúi giục, Ngưu Xuân Hoa trở về nhà liền đòi ra ở riêng.
Cô ta yêu cầu kiểm kê lại toàn bộ tài sản có trong nhà và phải chia công bằng cho mọi người.
Ngô Quế Hoa cũng đi theo phụ họa.
Lão thái bà giậm chân tức giận, bà ta mắng Ngưu Xuân Hoa không chịu làm việc chỉ biết gây chuyện.
Bà ta lấy số tiền đó chữa bệnh cho đứa con đầu là rất công bằng, còn chuyện ở riêng sẽ không có khả năng.
Nếu bình thường bà ta hét lên như vậy, thì hai cô con dâu kia sẽ im lặng rút đi, nhưng lần này Ngưu Xuân Hoa rất quyết tâm muốn ra ở riêng, hơn nữa bà ta cũng lớn tuổi rồi, không đấu lại được hai đứa con dâu kia.
Đặc biệt, thằng Hai và thằng Ba còn đứng về phía vợ của mình.
Lão thái bà cảm thấy mình đúng là sinh ra một đám vong ân bội nghĩa.
Bọn chúng có vợ rồi đều quên mất mẹ mình, đứa trước hay đứa sau đều là một đám súc sinh.
Nhưng mặc kệ bà ta mắng chửi như thế nào, cũng không thể thay đổi được quyết định của bọn chúng.
Cứ ba ngày thì có hai ngày cãi nhau to, cuối cùng vì quá phiền, bà ta đành phải mời những người lớn tuổi trong họ đến chủ trì cho nhà bọn họ tách ra ở riêng.
Số tiền còn lại trong nhà không nhiều lắm, trừ bỏ một nghìn tệ tiền phẫu thuật cho Vu Đại Quốc, thì chỉ còn dư lại có tám trăm tệ, chia đều cho hai nhà mỗi nhà một nửa, bọn chúng còn muốn Vu Đại Quốc viết giấy nợ, thiếu mỗi nhà hai trăm tệ.
Nông cụ thì chia đều, cô lấy cái cào thóc thì tôi lấy cái bừa, ai cũng sợ mình bị thiệt.
Mấy mẫu ruộng cũng tính theo đầu người để chia cho công bằng.
Nhưng khó phân chia nhất là nhà ở.
Tổng cộng có ba gian nhà chính, bốn gian sương phòng, phải chia như thế nào đây.
Ngô Quế Hoa nói thẳng: "Cái này rất đơn giản, ba mẹ một gian, còn lại ba nhà mỗi nhà hai gian.
Chị Xuân Hoa, tôi nghĩ chắc chị sẽ xây tường bao, hai gian kia vợ chồng tôi không cần, nhường lại cho nhà chị, tôi và Đại Quân sẽ dọn ra ngoài ở, nhưng chị phải đưa vợ chồng tôi một chút tiền, khoảng năm trăm tệ là được."
Nhà họ Vu có một gian phòng ở phía Tây, nối liền với phòng chính, đây là căn phòng trước kia của Từ Thiên Lam, mà ba gian phòng còn lại nằm ở phía Đông, bao gồm một nhà bếp và hai gian phòng.
Như vậy thì xây tường bao kiểu gì?
Nếu xây tường bao ba gian phòng này và gian phòng chính thì còn có thể làm được, nhưng cũng phải tốn khá nhiều gạch.
Hơn nữa mấy gian phòng này đều chỉ dùng cỏ và bùn xây lên thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ.
Năm trăm tệ?
Ngay cả những người đến làm chứng cũng cảm thấy không hợp lý, khẳng định Ngưu Xuân Hoa sẽ không đồng ý.
Nhưng không ngờ, Ngưu Xuân Hoa lại đáp ứng, mọi người cảm thấy đầu óc cô ta nhất định bị nước vào rồi.
Vu Đại Quốc cũng được phân hai gian phòng, một ít nông cụ còn dư lại, bốn trăm tệ tiền nợ và hai vợ chồng già, dù sao anh ta cũng là con cả..