Lão thái bà bị hành động của cô chọc tức đến mức dậm chân, vừa định chửi đổng lên đã bị lão hán ngăn cản lại: "Được rồi, vợ thằng Tư hiện tại sức khỏe không tốt, để cho nó nghỉ ngơi thêm một thời gian đi." Sau đó, ông ta đưa mắt ra hiệu cho vợ mình, để cho Từ Thiên Lam trở về phòng.
Lão thái thái cũng minh bạch ý tứ của ông chồng mình, Từ Thiên Lam lúc trước đã bị hôn mê một ngày một đem, bà ta lại không đi mời bác sĩ tới khám, nếu chẳng may cô không tỉnh lại, thì thật sự sẽ xảy ra chuyện, cũng may là cô đã tỉnh lại.
Bà ta biết con trai mình rất yêu vợ, nhưng Từ Thiên Lam gả đến đây cũng được bốn năm rồi, chỉ sinh được hai đứa con gái, là cô có lỗi với bọn họ.
Ngày thường bà ta có mắng cô như thế nào cũng không thấy cô dám cáo trạng, nên bà ta càng được đà làm tới.
Không nghĩ tới, Từ Thiên Lam sau khi ngã xuống sông, tỉnh dậy lại học được cách phản kháng, đây không phải là muốn làm phản rồi sao?
Bà ta vừa đi về phòng vừa lẩm bẩm: "Đợi thằng Tư về, phải bảo nó dạy bảo lại vợ nó cho cẩn thẩn, quả thực muốn làm phản rồi!"
Lão hán cũng không nói gì, ý tứ là ngầm đồng ý.
* * *
Trở lại trong phòng, Từ Thiên Lam kiểm tra xem Đại Nữu có bị thương hay không.
Hiện tại, quần áo mặc khá nhiều, áo bông tuy rằng cũ bẩn nhưng vẫn có chỗ lợi của nó.
Trên người Đại Nữu không có vết thương nhưng cánh tay vì chống lên mặt đất nên bị xây xước vài chỗ, bùn đất và máu trộn lẫn một chỗ.
Từ Thiên Lam nhanh chóng lấy nước ấm, lại đi tới phòng bếp lấy thêm chút nước lạnh.
Trong lúc đó, cô chặm mặt với ba người con dâu nhà họ Vu đang nấu ăn trong bếp.
Từ Thiên Lam cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, lấy nước xong liền trực tiếp trở về phòng.
Từ Thiên Lam rửa sạch khăn lông, sau đó nhẹ nhàng từng chút một lau sạch cánh tay nhỏ của Đại Nữu.
Đôi mắt của Đại Nữu mở to ngập tràn nước mắt, cái miệng nhỏ cũng mếu máo, bộ dáng tùy thơi sẽ khóc.
Từ Thiên Lam tìm kiếm cả nhà cả cửa cũng không tìm được một chút thuốc giảm sưng nào để bôi lên miệng vết thương.
Vì thế, Từ Thiên Lam dùng chăn và gối đầu chặn mép giường lại, tránh cho bé gái rớt xuống giường, sau đó cô ôm Đại Nữu đi ra cửa.
Từ Thiên Lam gõ cửa nhà của Mã Đại nương.
Nhà Mã Đại nương là một ngôi nhà ngói ba gian.
Đây là căn nhà mà khi con trai bà còn sống đã xây.
Vốn dĩ điều kiện trong nhà cũng không tồi, người một nhà đều chịu khó làm việc.
Nhưng hai năm trước thật không may, con trai và con dâu của bà đều bị bệnh nặng, tiêu hết số tiền tích cóp trong nhà mà cũng không thể cứu sống được, chỉ để lại cho hai ông bà già một đứa cháu gái mới bốn tuổi.
"Vợ Đại Hải tới à! Mau vào nhà đi, ôi, Đại Nữu làm sao vậy, như thế nào lại khóc đỏ cả mắt thế kia." Mã Đại nương vừa rồi ở trong bếp nấu cơm, căn bản không nghe được tiếng cãi cọ của nhà hàng xóm.
Từ Thiên Lam thấy Mã Đại nương còn chưa tới năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nói là sáu, bảy chục tuổi cũng có người tin.
"Đại Nữu bị thương ở tay, chảy máu, bà có thuốc hạ sốt không cho cháu xin một chút?" Từ Thiên Lam đi theo bà vào gian ngoài, nhìn thấy trên bàn có một bát nhỏ dưa muối, một đĩa bánh bột ngô và một bát canh nhỏ.
"Có có có, vào nhà ngồi, để bà đi lấy.
Tiểu Quyên! Cháu đi lấy cho thím một chén nước!" Nói xong, bà liền đi vào căn phòng phía đông.
Từ Thiên Lam ngồi trên chiếc giường đất ở căn phòng phía tây, liền nhìn thấy bạn nhỏ Mã Tiểu Quyên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhìn cô: "Thím Tư, Đại Nữu bị sao vậy ạ?"
Từ Thiên Lam sống lại trong thân thể này được một thời gian rồi nhưng vẫn bị tiếng gọi thím này mà buồn bã một phen, tuy nhiên cô vẫn dùng giọng nói dịu dàng để trả lời.
"Đại Nữu bị thương, tay chảy máu, Tiểu Quyên đừng rót nước, thím không khát." Cô nhìn Tiểu Quyên nói chuyện.
Tiểu Quyên cầm cái cốc sứ chuẩn bị rót nước cho cô uống.
Chiếc phích nước trên mặt đất tuy thấp hơn cô bé một chút nhưng cô bé nhỏ như vậy làm sao để xách lên, Từ Thiên Lam vội vàng ngăn cản.
Tiểu Quyên gật đầu nhưng tay chân vẫn lanh lẹ mở phích nước nóng ra, bé để cốc sứ xuống đất, sau đó hơi nghiêng phích nước về hướng cốc sứ, nước nóng từ trong cốc bốc hơi lên.
Từ trong phích, nước chảy qua miệng, rót vào cốc sứ, nước nóng ùng ục trào ra, chốc lát đã đầy cốc.
Tiểu Quyên lại nhanh chóng đóng nắp phích lại, toàn bộ quá trình đều liền mạch dứt khoát, một chút nước cũng không bị đổ ra ngoài.
Từ Thiên Lam mở to đôi mắt, nhìn đứa nhỏ chỉ cao hơn Đại Nữu có một chút, nhưng lại làm được mọi việc.
Mãi đến khi Tiểu Quyên đưa cốc nước cho cô, Từ Thiên Lam vẫn chưa kịp phản ứng.
Lúc này, Mã Đại nương cũng bước vào, trong tay bà cầm một vỉ thuốc hạ sốt màu xanh, còn cả một ít băng gạc: "Nhanh, đem cái này bôi lên, sau đó lấy băng gạc băng lại."
Từ Thiên Lam nhanh chóng đặt cốc nước Tiểu Quyên vừa rót cho cô lên trên giường đất.
Sau đó, cô cầm lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cánh tay nhỏ của Đại Nữu, sau khi cẩn thận bôi xong, cô lại dùng băng gạc quấn lại, còn buộc thành một cái nơ hình con bướm.
Đại Nữu nhếch miệng, nhìn cái nơ hình con bướm xinh đẹp, muốn cười mà không cười được.
Từ Thiên Lam đau lòng mà cọ cọ đầu Đại Nữu.
Mã Đại nương không cần hỏi cũng biết Đại Nữu lại bị mấy thằng nhóc trong nhà ức hiếp.
Đây cũng không phải là lần đẩu: "Haiz, con gái thì sao chứ? Sao lại có những người suy nghĩ như vậy chứ, Tiểu Quyên nhà tôi rất ngoan, con trai mà không dạy dỗ, chỉ biết chiều chuộng, lớn lên mà không học giỏi thì không làm được gì."
Từ Thiên Lam rất thích suy nghĩ của Mã Đại nương, có điều cô cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, nói nhiều vô ích.
Từ Thiên Lam tới nhà Mã Đại nương, một là muốn xin thuốc, hai là muốn tới tìm kiếm sự trợ giúp.
Cô có tay nghề đan len nên muốn tranh thủ đi lên thị trấn nhìn tình huống, tìm kiếm nguồn tiêu thụ cho bao tay mình làm.
Kỳ thực, vào thời đại này, nhà nào có điều kiện một chút đều có một chiếc xe đạp thay cho việc đi bộ.
Không phải là những mẫu xe đang lưu hành, nhưng ít nhất cũng phải có một cái có thể chở được đồ vật, cũng không cần cầu kỳ, chỉ cần là xe hai bánh có thể chạy là được, giống như trong thị trấn cưỡi xe đạp vậy.
Trước kia, Vu Đại Hải cũng có một chiếc, sau lại bán đi để làm lễ hỏi cưới cô.
Lúc cô cưới, nhà mẹ đẻ cũng không cho cô mang theo bất cứ thứ gì.
Chuyện này vẫn luôn được mẹ chồng lôi ra để mắng cô, mà bản thân Từ Thiên Lam cũng cảm thấy đuối lý.
Từ Thiên Lam biết nhà họ Mã làm đậu phụ, ông Mã hàng ngày đều đạp xe lên thị trấn bán đậu phụ, cho nên cô muốn hỏi Mã Đại nương có thể cho cô đi nhờ xe hay không.
Mã Đại nương vừa nghe, lập tức nói: "Chuyện này thì có to tát gì đâu, lão Mã mỗi ngày đều đi lên thị trấn.
Ngày mai, bà sẽ bảo ông ấy đưa cháu lên, có điều ông ấy đi chậm, nên phải đi sớm một chút."
Chỗ bọn họ ở cách thị trấn hơn hai mươi kilomet, xe đi chậm, phải mất hơn một tiếng, cho nên phải đi từ năm giờ rưỡi, ngày mai cô đứng ở đầu ngõ chờ.
Từ Thiên Lam cảm ơn Mã Đại nương, sau đó liền ôm Đại Nữu trở về nhà.
.