THẬP NIÊN 80 NGÀY LÀNH



Lúc Từ Thiên Hồng ngẩng đầu lên nhìn mình, Đổng Chí Ba còn đắc ý cho rằng Từ Thiên Hồng sẽ đồng ý về nhà cùng hắn, đang định lôi Từ Thiên Hồng đi thì đột nhiên nghe thấy chị nói ra một câu như vậy.

Đổng Chí Ba ngây ngẩn cả người: "Ly hôn?"
"Đúng vậy, ly hôn!" Nói xong những lời này, Từ Thiên Hồng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ.
"Cô đang nói nhăng nói cuội gì thế, đi theo tôi về nhà.

Tôi nói cho cô biết, nếu bây giờ cô không về nhà với tôi thì sau này ngủ ngoài đường cái đi!" Đổng Chí Ba tức hộc máu.

Hắn bước nhanh tới định kéo lấy cánh tay của Từ Thiên Hồng, lôi chị đi.
Từ Thiên Hồng sợ sệt, co rúm người lại.
Mấy người Từ Thiên Lam thấy thế, vội vàng chạy tới bảo vệ Từ Thiên Hồng.

Vu Đại Hải nắm lấy cánh tay của Đổng Chí Ba: "Đổng Chí Ba, có phải cánh tay của mày hết đau rồi phải không?"
Vu Đại Hải chỉ dùng một chút sức đã khiến cho Đổng Chí Ba kêu lên như lợn bị chọc tiết.

Mấy ngày hôm trước, cánh tay của hắn bị thương vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Bây giờ lại bị Vu Đại Hải túm lấy, làm cho vết thương cũ tái phát, khiến hắn đâu đến tê tâm liệt phế.
"AAA, em rể, em rể, cậu nhanh buôn tay ra.

Cậu mà nắm chặt như vậy thì cánh tay của tôi sẽ bị gãy mất.

Tôi không kéo cô ta là được chứ gì." Đổng Chí Ba vừa kêu vừa bắt đầu xin tha, gương mặt vừa nãy còn đắc ý, bây giờ đã trở nên vặn vẹo, méo mó.
"Hừ." Vu Đại Hải đẩy đối phương ra khiến cho Đổng Chí Ba thiếu chút nữa thì đặt mông xuống đất: "Nhanh cút đi."
"Được được, tôi cút." Đổng Chí Ba vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại hỏi Từ Thiên Hồng: "Từ Thiên Hồng, tôi nói cho cô biết, đừng mơ tới chuyện ly hôn.


Hôm nay, cô mà không trở về thì sau này ngủ ngoài đường đi!"
"Tôi có chết đói, chết rét cũng sẽ không quay trở về với anh." Từ Thiên Hồng run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, kích động nói.
"Được lắm, được lắm, cô đừng hối hận." Nói xong lời tàn nhẫn, Đổng Chí Ba nhìn thấy nắm đấm của Vu Đại Hải, sợ hãi nuốt nước bọt, vội vàng chạy đi.
Từ Thiên Lam vỗ tấm lưng đang không ngừng run rẩy của Từ Thiên Hồng, an ủi nói: "Chị Cả, chị yên tâm, chỉ cần chị hạ quyết tâm, sẽ có cách để ly hôn."
Từ Thiên Hồng yên lặng chảy nước mắt, sau đó kiên định gật đầu.
Từ Thiên Tinh cảm thấy hôm nay Từ Thiên Hồng có thể đưa ra được quyết định như vậy, đúng là khiến cô ta phải nhìn chị bằng một cặp mắt khác xưa.
Mọi người cùng nhau về nhà của Từ Thiên Lam, sau đó ăn một bữa cơm.

Từ Thiên Hồng sống sót qua bi kịch thì rất kích động, không ngừng nói cảm ơn với mọi người, vừa nói đôi mắt lại đỏ hoe.
Từ Thiên Tinh thực sự chán ghét tính tình yếu đuối, hay khóc này của Từ Thiên Hồng.

Nhưng cô ta không thể hiện ra ngoài, chỉ yên lặng ăn cơm của mình.

Bữa cơm này là ba chị em cùng nhau làm, nhưng nấu nướng do Từ Thiên Lam phụ trách, bọn họ chỉ trợ giúp việc lặt vặt.

Từ Thiên Tinh không nghĩ tới, Từ Thiên Lam chỉ mới gả ra ngoài mấy năm mà tay nghề nấu nướng lại tiến bộ như vậy.

Chỉ món trứng xào cà chua đơn giản mà cũng có thể nấu ngon thế này, khiến cô ta không thể dừng đũa được.
Từ Thiên Tinh gắp một miếng trứng gà, đang định cho vào miệng thì nghe thấy Từ Thiên Lam nói một câu, lập tức không ăn được nữa.
Từ Thiên Lam nói: "Chị Hai, lần này chị Cả không có việc gì là nhờ có chị đến báo tin.

Em lấy trà thay rượu kính chị một ly." Trên bàn cơm chỉ có mình Vu Đại Hải là đàn ông, ba người phụ nữ lại không uống rượu, cho nên trên bàn cũng không có chén rượu nào.
Lúc còn ở bệnh viên, Từ Thiên Tinh đã nghe Từ Thiên Lam nói qua câu này.


Đây là muốn dùng một bữa cơm để đuổi cô ta đi à.

Nhưng trong tình thế này thì Từ Thiên Tinh có thể nói cái gì chứ.

Cô ta chỉ còn cách cười cười, nói: "Người một nhà không cần khách sao."
Hai chị em uống hết ly trà lại tiếp tục ăn cơm.

Bọn trẻ cũng ăn đến miệng bóng nhẫy.
Từ Triển Bằng nghe thấy chị Cả tạm thời sẽ ở lại đây nên rất sung sướng.

Trong bữa ăn, cậu không ngừng gắp thức ăn cho Từ Thiên Hồng, giống như sợ chị không được ăn no.

Thực ra, trước kia chị Cả rất quan tâm đến cậu, cho nên Từ Triển Bằng cũng muốn sau này lớn lên sẽ chăm sóc cho chị thật tốt.
Từ Thiên Hồng thấy em trai quan tâm đến mình, trong lòng rất vui, không uổng công trước đây chị yêu thương thằng bé.
Ngược lại, đối với chị Hai Từ Thiên Tinh, Từ Triển Bằng lại làm như không nhìn thấy, cả bữa cơm cậu không nói với cô ta câu nào.
Trước kia, Từ Thiên Tinh không bao giờ quan tâm, gần gũi với cậu, cho nên Từ Triển Bằng luôn nhớ ở trong lòng.
Từ Thiên Tinh vốn định nối gần tình cảm với Từ Triển Bằng nhưng cho dù cô ta có nói gì thằng nhóc này cũng không thèm để ý.

Từ Thiên Tinh chỉ đành từ bỏ, dù sao thì nó cũng chỉ là một thằng nhóc, tương lai có lẽ cũng không qua lại.
Cơm no rượu say, ai về nhà nấy.

Trên thực tế thì chỉ có mỗi Từ Thiên Tinh trở về nhà mình, còn lại đều ở lại đây.
Căn nhà này tuy rằng không rộng nhưng cũng có rất nhiều phòng.


Phòng khách ở giữa ba gian chính, hai phòng ngủ phụ thì Từ Triển Bằng một phòng, phòng còn lại dành cho Từ Thiên Hồng, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở được.
Căn phòng này không ẩm thấp giống như căn nhà cũ của chị, mà nó cũng được xây bằng gạch xanh giống như phòng ngủ chính, rộng rãi và sáng sủa.
Từ Thiên Hồng vừa thu dọn vừa lải nhải: "Phòng lớn như vậy một mình chị ở rất lãng phí, chị ở gian ngoài là được.."
Từ Thiên Lam mặc kệ Từ Thiên Hồng lải nhải.

Cô biết chị chỉ là không muốn làm phiền người khác, nhưng chị nói nhiều cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, cho nên cô không thèm khuyên nhủ chị nữa.
Từ Thiên Hồng thấy Từ Thiên Lam không để ý đến những gì mình nói, liền không tiếp tục nữa.

Dù sao bản thân đang ở nhờ nhà người khác, vậy cứ nghe theo người ta đi.
Từ Thiên Hồng là người không chịu ngồi yên một chỗ, theo như lời chị nói thì đây là thói quen rồi không bỏ được.
Nhưng thực ra không phải như vậy, từ khi hiểu chuyện chị đã phải làm việc.

Sau này lấy chồng thì lại càng vất vả hơn.

Không những phải làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm mà còn đảm nhiệm nuôi sống cả nhà, một mình phải cấy sáu mẫu ruộng.

Vẫn chưa hết, những lúc rảnh rỗi, chị còn phải nuôi gà, vịt để kiếm thêm thu nhập mua đồ dùng sinh hoạt.

Nhà nào cần người giúp việc là chị lại đến làm giúp để kiếm tiền.
Bất quá, công việc này cũng không được lâu lắm, bời vì ruộng cũng không nhiều lắm, ai cũng tự mình làm, không thuê mướn.
Chỉ vào vụ cấy hoặc khi thu hoạch bận rộn thì người ta mới mướn.

Nhưng công việc này rất vất vả, hầu như trời chưa tối thì chưa được nghỉ, không làm xong cũng không được tính công, chỉ hận không thể nằm ngủ luôn ở trên mặt đất.
Vì thế, sáng hôm sau thức dậy, Từ Thiên Lam phát hiện cái sân sạch đến mức không có lấy một chiếc lá khô.

Mấy gian phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, lu nước cũng chứa đầy nước, trong bếp cũng tỏa ra hơi nước.
Còn Từ Thiên Hồng thì đang lau bồn rửa mặt.

Chị cọ rất chăm chú, cứ như muốn đem cái bồn rửa mặt này cọ đến sáng chói.


Có điều, Từ Thiên Lam cảm thấy xác xuất này hơi nhỏ, bởi vì cái bồn rửa mặt này được tráng men.
"Chị Cả, sao chị dậy sớm thế." Từ Thiên Lam nhìn trời, lúc này mới vừa hửng sáng.
Vu Đại Hải cũng từ trong phòng ngủ đi ra, miệng vẫn còn ngáp: "Đúng vậy, sao chị không ngủ thêm một lúc."
"Không còn sớm nữa, trời đã sáng rồi.

Được rồi, các em mau đi rửa mặt đi, tí nữa là được ăn cơm rồi." Từ Thiên Hồng đặt cái bồn rửa mặt đã được cọ rửa sạch bóng lên trên giá, sau đó cười nói.
Từ Thiên Lam nhíu mày: "Chị Cả, em muốn chị về đây ở, không phải là để chị làm việc nhà cho em.

Chị vừa mới khỏe lại nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Không sao, một chút việc vặt như thế này chị không mệt chút nào.

Các em nhanh rửa mặt đi rồi còn ăn cơm.

Không phải Đại Hải còn phải đi làm à."
Cả nhà cùng ngồi ăn cơm sáng, sau đó Vu Đại Hải chào mọi người, cùng Từ Triển Bằng đi ra ngoài.
Từ Thiên Hồng cũng nói muốn ra ngoài tìm việc làm.

Từ Thiên Lam đang nghĩ xem có nên giúp chị hỏi Tần Minh xem chỗ anh ta có thiếu người hay không.

Dù sao, nhà máy của anh ta lớn như vậy, nhất định sẽ thiếu lao động.

Nhưng Từ Thiên Lam cũng chỉ mới nghĩ như vậy thôi, dù sao nhờ vả người khác cũng rất phiền toái.
Cho nên, Từ Thiên Lam không ngăn cản Từ Thiên Hồng ra ngoài tìm việc.

Đáng tiếc, Từ Thiên Hồng ra ngoài cả một ngày trời cũng không tìm được công việc gì, về đến nhà liền thở ngắn than dài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi