Trên đường trở về nhà, Ngô Quế Hoa nhìn tấm danh thiếp rất lâu.
Cô ta nhìn đi nhìn lại tấm danh thiếp rất nhiều lần, suýt chút nữa còn đụng vào cây cổ thụ ven đường.
Trên danh thiếp chỉ viết hai chữ Tần Minh mà không phải là Tần Tử Huân.
Ngưu Xuân Hoa thấy cô ta nhìn tấm danh thiếp say mê như thế, trong lòng không biết là hâm mộ, ghen ghét hay là khinh thường, cơn tức giận lúc trước còn chưa tiêu tan, liền vùng vằng nói: "Được rồi, để ý đường đi kẻo ngã xuống sông.
Trời còn chưa sáng đã phải đi với cô, tôi còn chưa được ăn chút gì đấy, nhanh về nhà nấu cơm thôi."
Từ khi Mã đại gia tìm được công việc thì cả nhà ông ấy đã chuyển lên thị trấn ở.
Bọn họ chỉ còn cách đi bộ lên thị trấn.
Thực ra bây giờ có rất nhiều nhà đã có xe đạp, chỉ có nhà bọn họ nghèo đến không một xu dính túi, đi đâu cũng chỉ có thể dựa vào hai bàn chân.
Ngô Quế Hoa đang hạnh phúc vì bản thân gặp may mắn, cho nên không thèm để ý đến giọng điệu của Ngưu Xuân Hoa: "Chị dâu, vừa rồi tôi nóng giận quá nên mới không cẩn thận đánh trúng chị.
Thực ra, người tôi muốn đánh là Từ Thiên Lam.
Chị đừng giận, chị xem không phải chúng ta gặp vận may rồi hay sao.
Ngay cả chủ tịch huyện cũng chịu giúp chúng ta.
Tôi nghe nói, những sản phẩm của giám đốc Tần đều bán cho những tỉnh bên cạnh, hầu như đều là những thương nhân lớn.
Chúng ta chỉ là cửa hàng tạp hóa nhỏ, không đáng để người ta cho vào mắt, nhưng không ngờ, ông trời lại ưu ái chúng ta như vậy."
Ngô Quế Hoa không tự giác mà sờ sờ gương mặt của mình, trong đầu thầm vui vẻ, nhất định là bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp, cho nên..
Ngưu Xuân Hoa nhìn bộ dạng không đứng đắn của cô ta, trong lòng càng thêm chán ghét.
Một cô vợ quê mùa mà muốn một bước lên trời, đúng là buồn cười.
Người ta là chủ tịch huyện, vừa nhìn cũng biết là một nhân vật kiệt xuất, chắc chắn đã từng gặp qua rất nhiều kiểu người, làm sao có thể để mắt đến loại người như cô ta, hơn nữa cô ta lại còn là một cô vợ quê mùa, đừng nên nằm mơ.
Nói không chừng, hôm nay người ta tâm trạng tốt nên mới hòa nhã với cô ta.
Cô ta đúng là không nhìn lại bản thân mình là mặt hàng nào.
Mặc dù, Ngô Quế Hoa thật sự xinh đẹp hơn so với Ngưu Xuân Hoa, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thứ nhất, cô ta không xinh đẹp bằng Từ Thiên Lam, cũng không khôn khéo như vị nữ giám đốc kia, vừa nhìn đã biết là một nữ cường nhân[1].
Cô ấy vừa khôn khéo, vừa xinh đẹp, thế mà đối phương còn chưa nhìn cô ấy thì coi trọng ngươi ở điểm gì.
Có điều, Ngưu Xuân Hoa không có tâm trạng mà nhắc nhở cái người đang đắm chìm trong giấc mộng hão huyền kia, cứ để cho cô ta cảm thấy bản thân thật tốt đẹp đi.
"Cô thật sự định mở cửa hàng à?" Tự mình mở cửa hàng tạp hóa không giống như làm cửa hàng đại lý.
Mấy thôn xung quanh cũng có cửa hàng tạp hóa, hơn nữa họ đã mở nhiều năm rồi.
Các cô không hiểu cách buôn bán, hơn nữa hàng hóa lại mua đứt chứ không được đổi hàng giống như cửa hàng đại lý.
Chuyện này không thể đùa được.
"Tất nhiên rồi.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, vài ngày nữa tôi sẽ đến nhà máy của giám đốc Tần, sau đó sẽ mở cửa hàng.
Chúng ta không thể phụ ý tốt của chủ tịch huyện được." Nói xong, Ngô Quế Hoa nhẹ nhàng cười.
Lúc đầu, Ngưu Xuân Hoa không muốn chung đụng gì với Ngô Quế Hoa, nhưng Ngô Quế Hoa thuyết phục mãi, cô ta mới đồng ý bỏ ra năm trăm tệ, nhưng vẫn muốn lợi nhuận sẽ chia đôi.
Ngô Quế Hoa sẽ phụ trách tìm và trông coi cửa hàng.
Như vậy đến ngày mùa, Ngưu Xuân Hoa vẫn có thể đi đồng làm việc.
Mặc dù, Ngưu Xuân Hoa không hy vọng quá nhiều vào chuyện này nhưng cô ta vẫn đóng góp một số tiền.
Nếu bán được hàng thì cũng coi như là có thêm một phần thu nhập, không chỉ trông cậy vào ruộng được.
Huống hồ, Ngô Quế Hoa còn nắm trong tay điểm yếu của cô ta, không đến đường cùng thì cô ta cũng không muốn trở mặt với Ngô Quế Hoa.
Hai người về tới thôn đã là buổi chiều.
Hai vợ chồng Ngô Quế Hoa đã dọn ra ở riêng, cho nên không về cùng đường với Ngưu Xuân Hoa nữa.
Hai người chia tay nhau ở ngã tư, Ngô Quế Hoa trở về căn nhà trọ ba gian mà cô ta thuê.
Nhìn căn nhà trọ, Ngô Quế Hoa cảm thấy rất chướng mắt.
Trời vẫn còn sáng mà Vu Đại Quân lại nằm trên giường đất ngủ khò khò, cô ta tức giận đấm hắn tỉnh dậy.
Vu Đại Quân làm cả buổi sáng mới làm xong công việc đồng ánh, giữa trưa thì chỉ ăn tạm một miếng bánh bột ngô cho đỡ đói, sau đó liền đi ngủ, đang say giấc thì bị đấm cho tỉnh: "Làm gì vậy, tôi đang ngủ mà."
Ngô Quế Hoa không thèm nhìn hắn: "Anh nhìn bộ dáng của anh bây giờ thế nào, ngay cả mặt cũng không chịu rửa, tay chân thì dính đầy bùn đất."
Vu Đại Quân cười "Hí hí" hai tiếng, sau đó bủi bụi đất trên chân: "Buổi sáng, anh đi đồng nên dính chút đất, mệt quá, anh chỉ định ngủ một lát rồi dậy tắm."
Ngô Quế Hoa bĩu môi: "Được rồi, nhanh đi tắm rửa rồi sau đó lên phố, hỏi xem có nhà ai muốn cho thuê cửa hàng không."
"Cái gì? Em thật sự muốn mở cửa hàng đại lý à?" Mấy hôm trước, Vu Đại Quân có nghe Ngô Quế Hoa nói qua.
Hắn còn tưởng cô ta nhìn thấy người khác kiếm được nhiều tiền nên ghen tị cũng muốn mở một cái.
Vu Đại Quân cho rằng cô ta chỉ nói mồm thế thôi, ai ngờ lại làm thật.
Hắn chỉ là một người nông dân, không thích nhất là làm những chuyện mạo hiểm.
Nếu kiếm được tiền thì tốt, còn nếu phải bồi thường thì cho dù có bao nhiêu đất cũng không đủ để lấp chỗ trống, cho nên hắn phản đối việc này.
"Đúng thế.
Anh không nhìn thấy có bao nhiêu người tranh đoạt mối làm ăn này đâu! Công việc này chỉ có kiếm lời chứ chịu thiệt!" Ngô Quế Hoa hiểu tính cách của Vu Đại Quân.
Hắn cả đời làm ruộng, chỉ cần cô ta khuyên nhủ mấy câu là được.
Đồng thời, Ngô Quế Hoa cũng giấu chuyện không xin được vào làm cửa hàng đại lý để tránh phải cãi nhau với hắn ta.
Mặc dù, cô ta tin rằng cho dù đối phương phản đối như thế nào thì bản thân cũng có thể trấn áp được, nhưng chi bằng bớt đi một chuyện để tâm trạng thoải mái hơn.
"Chắc chắn kiếm được tiền mà không bị thua lỗ?" Ánh mắt của Vu Đại Quân sáng rực lên: "Thật sao?"
Ngô Quế Hoa không kiên nhẫn dỗ dành hắn: "Thật.
Anh nghĩ kỹ mà xem, nếu không kiếm được tiền thì sao người ta phải tranh nhau làm.
Hơn nữa, Từ Thiên Lam có thể làm được, tai sao tôi lại không thể?"
"Người ta làm là cửa hàng quốc doanh, làm sao có thể so sánh được." Vu Đại Quân không tán đồng.
"Anh đừng lôi thôi dài dòng, dù sao chuyện này nhất định không bị thua lỗ.
Tôi vất vả lắm mới được nhận làm cửa hàng đại lý, anh đừng có mà bàn lùi." Ngô Quế Hoa thẳng thừng trấn áp hắn.
Vu Đại Quân vừa thấy cô ta chuẩn bị nổi giận thì khí thế cũng yếu đi, nhỏ giọng nói: "Vậy được rồi, lát nữa anh sẽ lên phố xem."
"Sao lại lúc nữa mới đi? Anh đi luôn đi."
"Bây giờ á?" Vu Đại Quân chỉ đành mặc chiếc áo khoác cũng dính chút bùn, đeo đôi giày vải cũng dính bùn, đi ra ngoài.
Sau đó, Ngô Quế Hoa lại đi tìm Ngưu Xuân Hoa để bàn bạc chuyện mở cửa hàng.
Ngưu Xuân Hoa không hiểu những vấn đề này, nhưng lúc nói đến tiền thì cô ta lại rất nhanh nhạy, cho dù Ngô Quế Hoa nói như thế nào, cô ta cũng nhất định chỉ bỏ ra năm trăm tệ.
Dù chỉ có năm trăm tệ nhưng cô ta vẫn muốn được chia một nửa lợi nhuận.
Ngô Quế Hoa nghĩ năm trăm tệ cũng đủ để nhập hàng hóa.
Vì thế, cô ta vội vàng cầm tấm danh thiếp, đi tới nhà máy của giám đốc Tần ở thị trấn Lưu Vân.
* * *
Quay lại chỗ của Ngô Khởi Lan.
Sau khi hai người thu xong phiếu đăng ký thì mỗi người ôm một thùng giấy trở về văn phòng của Ngô Khởi Lan.
Lúc về tới văn phòng thì Tần Minh và Tần Tử Huân đều đã đi rồi.
Ngô Khởi Lan đem thùng giấy đặt lên bàn làm việc, bên trong toàn bộ là phiếu đăng ký.
Sau cú đặt mạnh, xấp giấy từ trong thùng rơi ra, một vài tờ thì rời trên bàn, một ít thì rơi xuống mặt đất.
Từ Thiên Lam cũng đặt thùng giấy của mình lên bàn trà bên cạnh.
Cô ngạc nhiên nhìn Ngô Khởi Lan, sau đó nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất lên để lại vào trong thùng.
"Chị làm sao thế? Em còn chưa tức giận thì chị bực cái gì." Từ Thiên Lam cho rằng Ngô Khởi Lan tức giận là vì chuyện của Ngô Quế Hoa, cho nên thấy hơi khó hiểu.
Ngô Quế Hoa là loại người luôn cho rằng bản thân thông minh nên tự cao tự đại.
Đáng tiếc, những chuyện cô ta làm chưa bao giờ đúng lý hợp tình.
Từ Thiên Lam nhìn cô ta đã thấy ghét nên không thèm phản ứng với loại người này.
"Anh ta thật quá đáng." Ngô Khởi Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì? Ai quá đáng cơ?" Từ Thiên Lam không hiểu.
"Chính là Tần Tử Huân.
Em nói xem, cuộc phỏng vấn của chúng ta đang diễn ra tốt đẹp, anh ta không có chuyện gì làm tự nhiên đi tới ngáng đường.
Anh ta lại còn cho cô ta đi cửa sau, như vậy sau này chúng ta phát triển công việc như thế nào.
Em nói xem, anh ta muốn làm gì.
Đúng là tức chết người." Mấy chữ cuối cùng, Ngô Khởi Lan nghiến răng nói.
Thì ra là chuyện này sao? Từ Thiên Lam buồn bực: "Em thấy cũng không có gì, vừa rồi xảy ra xô xát, nếu anh ấy không ngăn lại thì khả năng sẽ có người bị thương.
Em nghĩ chủ tịch Tần chỉ là không muốn sự việc đi quá xa, dù sao ở đó cũng có rất nhiều người.
Chị bực mình vì chuyện này à?"
"Chị..
Chị tức giận là vì anh ta xen vào chuyện của người khác." Ngô Khởi Lan cả giận: "Em xem, anh ta còn muốn lão Tần cung cấp hàng hóa cho cái cô Ngô gì đó.
Nếu ai không được nhận làm cửa hàng đại lý cũng đi tìm lão Tần nhập hàng, vậy còn ai muốn trở thành cửa hàng đại lý cho chúng ta nữa."
Đây là lời nói thật lòng của Ngô Khởi Lan.
Làm kinh doanh sợ nhất là cạnh tranh.
Bọn cô nhập hàng trực tiếp từ nhà máy của Tần Minh với số lượng lớn nên tất nhiên mức chiết khấu cũng rất cao.
Người khác làm cửa hàng đại lý cho bọn cô cũng sẽ được hưởng nhiều chính sách ưu đãi.
Nhiều năm làm việc trong lĩnh vực này nên Ngô Khởi Lan hiểu rất rõ vấn đề.
Nói xong, bản thân Ngô Khởi Lan cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ.
Chị muốn nói cái gì đó, nhưng dường như nói thế nào cũng không đúng lắm.
Từ Thiên Lam nghi hoặc hỏi: "Hả? Ngô Quế Hoa kia thì có bản lĩnh gì chứ.
Cho dù cô ta có nhập hàng với mức giá thấp thì khẳng định cũng không thể phát triển cửa hàng.
Cho dù cô ta bán giá thấp cũng chưa chắc có thể giữ được khách hàng.
Hơn nữa, công việc buôn bán rất vất vả, mỗi ngày đều phải dọn dẹp hàng hóa, tiếp đón khách hàng.
Công việc này đòi hỏi phải là người cần mẫn và có tài mới được."
Mặc dù, Từ Thiên Lam không hiểu quá rõ về Ngô Quế Hoa nhưng cũng biết ở nhà chồng, cô ta không hề làm được việc gì ra hồn.
Nhóm cái bếp thì suýt chút nữa đã đốt phòng, nấu cơm thì đòi hỏi phải có đồ tốt mới làm được.
Bất cứ việc gì cũng làm không xong, lại còn đùn đẩy trách nhiệm lên người khác, không bao giờ chịu tìm hiểu nguyên nhân trên người mình.
Người như thế thì có thể làm tốt được việc gì chứ?
"Cho dù như vậy, anh ta cũng không nên làm trò trước mặt nhiều người như vậy." Ngô Khởi Lan đỏ mặt, nhất định cho rằng Tần Tử Huân đã làm sai.
Đến lúc này, Từ Thiên Lam mới nhận ra Ngô Khởi Lan có gì đó không thích hợp.
Cô nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc chị làm sao thế?"
Ngô Khởi Lan thở hắt ra: "Không có chuyện gì."
Từ Thiên Lam nhớ tới có lần Ngô Khởi Lan kể với cô chuyện chị ấy và Tần Tử Huân từng có quan hệ yêu đương.
Hôm nay, Tần Tử Huân lại đối xử với Ngô Quế Hoa như vậy, hình như, hình như có gì đó kỳ quái.
"Không phải chị vẫn còn có ý với chủ tịch Tần đấy chứ?" Loại tình cảm này thật sự rất khó nói.
Bọn họ đã chia tay nhau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có ai kết hôn.
Nhưng nếu miễn cưỡng quay lại với nhau thì rất thống khổ, đặc biệt còn bị gia đình ngăn cấm.
Ngô Khởi Lan thẹn quá hóa giận, nói: "Tất nhiên là không rồi, chị và anh ta làm sao có khả năng."
"Chị phản ứng mạnh như vậy làm gì?"
"Chị.."
[1] Nữ cường nhân là cụm từ dùng để miêu tả những cô gái, những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Họ sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn để làm chủ cuộc đời mình, vươn lên mạnh mẽ và hiên ngang bước đi với thần thái cao ngạo nhát, khiến ai cũng phải nể phục..