Câu nói của Diệp Mẫn Thục thốt ra một cách vô thức, Quý Quân chỉ loáng thoáng nghe thấy từ "chú hai", liền hỏi: "Chú hai làm sao?"
Diệp Mẫn Thục biết ông ta có chút thiên vị với em trai mình là Quý Đạc, nên tất nhiên không dám nói thẳng là mình có ý định gì, chỉ trả lời qua loa: "Không có gì, chỉ là nhớ ra chú ấy đã giúp chúng ta một việc mà chưa kịp nói lời cảm ơn. Anh thấy chúng ta có nên mời chú ấy đến nhà ăn cơm không?"
"Chuyện nhỏ như thế chú hai không quan tâm đâu." Quý Quân rõ ràng cảm thấy lời nói của bà ta có phần khách sáo.
Diệp Mẫn Thục liền cười theo, "Không quan tâm thì cũng phải nói cảm ơn chứ, không lẽ cứ nhận lòng tốt mà không để ý gì sao?"
Chỉ có Quý Trạch là nghe ra được đôi chút do ngồi gần đó. Anh ta nhíu mày nhìn mẹ mình hồi lâu nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Tuy không nói trước mặt Quý Quân, nhưng sau bữa cơm anh ta vẫn tìm mẹ để hỏi riêng.
"Chẳng phải chú hai chưa có bạn gái sao? Mẹ nói sai gì đâu." Diệp Mẫn Thục đáp với vẻ không mấy bận tâm.
Quý Trạch nghĩ đến việc mẹ mình còn có thể bày trò tìm người giả làm bạn gái cho anh ta, không nhịn được mà nhắc nhở: "Mẹ đừng có nghĩ ngợi gì thêm, ông nội còn đang bệnh đó."
"Biết rồi, mẹ còn có thể nghĩ gì được chứ?" Diệp Mẫn Thục rõ ràng không muốn tiếp tục bàn chuyện này, bèn chuyển đề tài, "Mà con đừng ngốc nghếch đi gặp cô ta nhé. Lỡ bị quấn lấy thì khó mà thoát. Cô gái đó không phải đang bị cảm sao? Con cứ trì hoãn vài ngày, chờ qua đợt này rồi tính."
Dù mẹ không nói, Quý Trạch cũng không có ý định gặp mặt. Ai lại muốn bị ép buộc gắn kết với một người mà mình chưa từng gặp kia chứ?
Thấy Quý Trạch đồng ý, Diệp Mẫn Thục không khỏi oán trách thêm: "Bình thường gọi con về nhà thì con chẳng bao giờ về, giờ lại đúng lúc này mà bị ông nội bắt gặp. Con có gì mà phải về, ở trong quân đội chẳng phải là không vướng vào chuyện này rồi sao?"
"Chẳng phải ông nội đang bệnh sao?" Quý Trạch cười lấp liếm, kiếm cớ thoái thác, "Để con đi xem Tiểu Linh đã làm xong bài tập chưa."
"Tiểu Linh còn cần con xem à? Cả ngày chẳng biết con làm gì nữa, hỏi tới lại chạy trốn."
*****
Cơn cảm sốt của Lâm Kiều vẫn chưa khỏi hẳn, thực ra không cần Quý Trạch nói, hai vợ chồng già cũng không có ý thúc giục họ sớm gặp mặt.
Vài ngày sau, sức khỏe của ông cụ Quý đã ổn định hơn, Diệp Mẫn Thục xin nghỉ nửa ngày để đón ông xuất viện.
Vì đã quyết định không để ý đến ý kiến của Diệp Mẫn Thục, ông cụ Quý cũng không giữ vẻ mặt lạnh với bà ta nữa, chỉ hỏi: "Gần đây Tiểu Trạch có bận gì không?"
Nghe ông cụ nhắc đến Quý Trạch, Diệp Mẫn Thục liền thấy khó chịu nhưng không để lộ ra: "Nó đâu có nói với con chuyện gì. Dù sao cả ngày cũng không thấy bóng dáng, chỉ khi đến thăm bố thì mới bắt gặp nó."
Câu trả lời khéo léo, ông Quý gật đầu, không nói gì thêm.
Khi xe dừng trước cửa nhà họ Quý, vừa lúc gặp vợ của tham mưu trưởng Vương bên cạnh cũng vừa từ ngoài về. Không khỏi thăm hỏi thêm vài câu: "Ngài lớn tuổi rồi, phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Ông nhà tôi còn trẻ hơn ngài mà hôm qua cũng than đau lưng."
"Đúng vậy, ai mà chẳng có chút bệnh tật sau khi từng tham gia chiến trường." Từ Lệ cũng cười đáp lại, không ngờ người kia vừa nhìn thấy bà liền cười bảo: "Chúc mừng nhé, cuối cùng thì Quý nhị nhà bà cũng nghĩ thông suốt rồi."
"Thông suốt?" Từ Lệ chưa hiểu ý.
Đối phương nháy mắt cười, "Chẳng phải cuối cùng cũng có bạn gái rồi sao? Đang ở nhà bà đó, tôi còn gặp cô ấy cách đây mấy ngày. Là con của chiến hữu của ông Quý, đúng không? Cô gái xinh xắn lắm, đến cả đoàn văn công cũng khó tìm ra ai nổi bật như vậy."
"Bà nghe ai nói thế?" Từ Lệ đã cảm nhận được có điều không ổn.
Nhưng với tính cách ôn hòa, bà ấy không để lộ cảm xúc, đối phương cũng không nhận ra mà tiếp tục: "Ai cũng biết rồi mà. Tôi còn nghe nói không chỉ Quý nhị mà Tiểu Trạch cũng có người yêu. Đúng là song hỷ lâm môn, khi nào tổ chức đám cưới vậy?"
Nếu chỉ nhắc đến Quý Đạc, có thể xem là hiểu nhầm, nhưng thêm cả chuyện "song hỷ lâm môn" thì có những lời khó mà giải thích được.
Chẳng lẽ muốn nói nhà họ Quý không giữ lời hứa, đã có hôn ước mà còn tìm người khác? Hay lại bảo chú cháu tranh giành một cô gái? Edit: FB Frenalis
Từ Lệ mím môi, liếc nhìn Diệp Mẫn Thục một cái.
Gương mặt ông cụ Quý cũng không còn vui vẻ nữa, đợi đối phương đi rồi, ông quay sang hỏi: "Kiều Kiều có ở nhà không?"
Dì Trương vốn đang chuẩn bị hỏi về bữa trưa, thấy không khí có phần căng thẳng, nhỏ giọng đáp: "Cô ấy vừa hỏi thăm về một trường cấp ba gần đây, rồi ra ngoài từ sáng rồi."
"Trường cấp ba?" Ông cụ rõ ràng không biết Lâm Kiều đã làm gì trong thời gian ông nằm viện.
Dì Trương do đã ở chung với Lâm Kiều một thời gian, cũng trở nên thân thiết hơn, liền đáp: "Cô ấy rảnh rỗi, mấy ngày trước còn hỏi tôi về việc làm ở Yến Đô."
Ông cụ Quý trầm ngâm một lúc, không hỏi thêm gì nữa, rồi quay người bước vào trong, "Từ Lệ, gọi cho thằng cả đi."
Diệp Mẫn Thục từ nãy giờ đi theo sau với dáng vẻ im lặng, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu.
Ông cụ Quý chẳng buồn nhìn bà ta, chỉ nói: "Gọi cho thẳng cả, bảo nó về ngay, tôi có việc cần bàn."
Ông cụ Quý hồi trẻ tính tình nóng nảy, dù tuổi già nhưng tính cách đó vẫn không đổi. Nhưng ai thân quen đều biết, nếu ông tức giận thì chưa phải chuyện lớn, còn nếu không phát giận, thì vấn đề thật sự nghiêm trọng.
Nhìn thấy Từ Lệ nhấc điện thoại lên gọi, Diệp Mẫn Thục cuống quýt gọi, "Bố!"
Ông cụ Quý giơ tay ra hiệu cho bà ta im lặng, không nói lời nào mà ngồi xuống ghế.
Từ Lệ cúi đầu gọi điện, chưa đầy nửa tiếng sau, Quý Quân từ ngoài chạy vào, mồ hôi nhễ nhại, "Có chuyện gì vậy? Bố không khỏe sao?"
Ông ta tưởng ông cụ lại gặp vấn đề sức khỏe, nhưng khi bước vào, nhìn thấy ông cụ mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn ngồi ngay ngắn giữa ghế sô pha, gương mặt không chút biểu cảm. Còn vợ ông ta - Diệp Mẫn Thục đang đứng một bên, trên mặt tràn đầy hoang mang và bối rối.
"Em lại làm bố tức giận à?" Ông ta không nhịn được liếc bà ta một cái.
Trước đây cũng vậy, mỗi lần Diệp Mẫn Thục khiến ông cụ phật ý, ông ta đều là người mở lời trước.
Nói cho cùng là muốn bảo vệ vợ mình, ông ta cứ trách mắng trước, bà ta chịu nhún nhường thì ông cụ cũng khó lòng tiếp tục trách mắng.
Nhưng hôm nay, Diệp Mẫn Thục đã bị ông cụ "treo" cả nửa tiếng, nghe chồng nói vậy, bà ta nhìn ông cụ một cái, nhưng chẳng dám nói lời nào.
Ông cụ Quý lạnh lùng nhìn cả hai trao đổi ánh mắt, cũng không vạch trần. Đợi đến khi Quý Quân nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, ông mới đặt ly trà xuống, mở lời: "Chuyện hôn ước với nhà họ Lâm, lúc trước hai người cũng đồng ý, ta không nhớ nhầm chứ?"
Quý Quân không hiểu sao ông cụ lại nhắc đến chuyện này, liếc nhìn vợ một cái, "Không nhầm đâu ạ."
"Vậy nếu các người cảm thấy oan ức, không muốn, hay bất mãn vì ông già này lo chuyện của con trai các người, thì tại sao lúc đó lại không nói?"
Từng chữ "oan ức", "không muốn", "bất mãn" liên tiếp nện xuống, làm mồ hôi trên trán Quý Quân thêm túa ra.
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Ông ta đứng ngượng ngùng cả nửa ngày, cũng chưa hiểu rõ Diệp Mẫn Thục đã làm gì khiến ông cụ tức giận đến mức này, chỉ đành gượng gạo cười nói cho qua chuyện, "Chẳng phải hai nhà đã mười mấy năm không qua lại rồi sao? Mẫn Thục cũng chỉ cảm thấy nhà họ không ra gì, xảy ra chuyện mới nghĩ đến gia đình mình."
Đây chính là lý do ông cụ Quý không nói cho họ biết chuyện năm đó.
Không nói, thì họ đã có thể đổ tội lên điều này; nếu nói ra, Diệp Mẫn Thục chắc chắn sẽ chẳng quan tâm rằng lá thư bị người khác cản lại.
Ông cụ Quý nhìn ông ta, cười lạnh, "Vậy nên vợ anh mới tìm người giả vờ rằng Tiểu Trạch đã có bạn gái rồi sao?"
Chưa để Quý Quân kịp phản ứng, ông tiếp tục, "Vậy nên nó mới đẩy chuyện này lên đầu thằng hai?"
"Đẩy lên chú hai?"
Lần này Quý Quân thật sự bị sốc, quay phắt lại nhìn Diệp Mẫn Thục, "Em rốt cuộc đã làm gì vậy?"
"Em làm gì được chứ? Chẳng qua là có người hỏi em Lâm Kiều là ai, em chỉ nói thật cô ta có hôn ước với gia đình mình. Em cũng chỉ nói đúng sự thật, đâu ngờ họ lại thấy Lâm Kiều đi cùng chú hai, cô ta còn mặc áo khoác của chú hai. Đến khi em định giải thích thì chuyện này đã lan ra rồi."
Diệp Mẫn Thục rõ ràng đã chuẩn bị trước lý do, tỏ vẻ vô cùng oan ức.
Nhưng vì sự việc liên quan đến Quý Trạch, bà ta che giấu còn không kịp, làm sao lại chủ động tiết lộ ra?
Quý Quân há miệng, nhìn người vợ đã sống cùng hai mươi mấy năm, ông ta không thể nói nổi lời nào.
Ông cụ Quý giận quá hoá cười, "Chưa hết đâu. Bên ngoài còn đồn rằng thằng hai và Lâm Kiều đã định ngày cưới, còn sắp làm tiệc trong mấy ngày tới. Họ còn nói Tiểu Trạch cũng đang hẹn hò với bạn gái hồi trung học, hai đứa tiến triển tốt lắm."
Nửa giờ ngồi chờ không phải vô ích, ông đã cho người ra ngoài tìm hiểu tình hình, đúng là khó khăn cho vợ chồng nhà này khi lo liệu chu toàn đến vậy.
"Không cần các người nói, ta cũng biết các người nghĩ gì. Chẳng phải các người thấy Lâm Kiều xuất thân nông thôn, không xứng với gia đình mình sao? Mới có vài năm mà các người lại giở trò thế này, có phải các người đã quên ta cũng bị đày xuống dưới quê không? Quên rằng ta cũng là người đi lên từ nông thôn rồi à!"
Đó không giống, ông cụ vẫn có học hành, ở quê cũng không phải điều kiện quá tệ.
Huống hồ với địa vị hiện giờ của ông, ai còn quan tâm đến xuất thân?
Diệp Mẫn Thục trong lòng thầm oán, nhưng trước mặt ông cụ, bà ta chỉ cúi đầu chịu trận, không dám nói gì.
Ông cụ Quý biết rõ những lời này cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu họ có thể hiểu thì đã hiểu từ lâu, chẳng cần đợi đến hơn hai mươi năm. Ông mệt mỏi nói, "Các người về đi, là ta không nên lo chuyện của gia đình các người."
Rõ ràng là ông muốn giữ khoảng cách với họ, điều này với Quý Quân còn tệ hơn cả bị mắng té tát một trận.
Ông ta không nhịn được gọi "Bố!" một tiếng, Diệp Mẫn Thục cũng hoảng sợ, nhưng ông cụ chỉ xua tay, "Thằng cả, ta cũng bảy mươi rồi, vừa về nhà đã gặp phải chuyện này. Anh có thể để ta nghỉ ngơi một chút không? Về đi, không có chuyện gì thì đừng đến nữa."
Ông cụ Quý cả đời kiên cường, lần đầu tiên thừa nhận mình đã già, đã mệt.
Quý Quân đầy xấu hổ, cuối cùng chẳng nói thêm lời nào, cúi đầu rời khỏi nhà cũ.
Về đến nhà, ông ta không nói một câu, chỉ ngồi trong phòng khách hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Diệp Mẫn Thục biết lần này mình đã làm chuyện không nên, không dám quấy rầy mà chỉ lặng lẽ mở cửa sổ cho thoáng. Nhưng chỉ một động tác nhỏ ấy cũng đủ khiến ông ta chú ý, "Nói thật đi, chuyện của chú hai và Lâm Kiều, em thật sự không cố ý chứ?"
Có vẻ như ông ta không định nghe câu trả lời, Quý Quân hít một hơi thật sâu, "Anh không hiểu, chú hai rốt cuộc đã làm gì sai với em?"
Diệp Mẫn Thục vốn không muốn gây sự, nhưng nghe câu này thì không nhịn nổi, "Ý anh là gì? Con bé ấy có thể kết hôn với con trai mình thì được, còn chú hai thì không à? Anh coi em trai mình thân hơn cả con trai, hay là con trai ông cụ cao quý hơn con trai em?"
Bà ta đã bị lạnh nhạt suốt nửa tiếng ở nhà cũ, mắt vừa đỏ lên thì nước mắt liền tuôn xuống, "Quý Quân, lấy em, anh thấy oan ức lắm phải không?"
"Anh bao giờ nói thế chứ?" Quý Quân bị bà ta làm cho bối rối, "Chuyện này liên quan gì đến chuyện của chúng ta?"
"Sao lại không liên quan? Nếu không phải vì em xuất thân kém, không giúp được gì cho anh, thì cô gái nông thôn này có đến lượt nhà mình không? Chẳng lẽ sau hai mươi mấy năm làm việc chăm chỉ, anh vẫn thua chú hai kém anh mười mấy tuổi?"
(Xuất thân mình kém mà đi chê xuất thân của người ta)
"Chuyện này lại liên quan gì đến chú hai? Người ta có tài đấy chứ!"
Diệp Mẫn Thục trước giờ luôn dịu dàng chu đáo, biết chăm sóc người khác, đây là lần đầu tiên Quý Quân thấy bà ta khó gần như thế, "Em để ý chú hai đúng không?"
"Còn con trai bà ấy thì sao? Tại sao không để con trai bà ấy cưới, mà lại để con trai em cưới?"
Câu nói này đã trách móc cả Từ Lệ, Quý Quân bật dậy khỏi ghế sofa, "Sao em lại ngang ngạnh như thế? Ngày xưa nếu không phải mẹ..."
"Nếu không phải mẹ anh liều mạng bảo vệ anh, thời chiến loạn lạc, anh đã sớm không còn rồi."
Diệp Mẫn Thục nói tiếp, "Nghe suốt hai mươi mấy năm, em thuộc lòng rồi. Phải, vì bảo vệ anh, bà ấy đã không giữ được đứa con sáu tháng, sức khỏe cũng suy yếu, mãi mười năm sau mới có chú hai. Nhưng dù không phải con ruột, cũng đâu cần thiên vị như thế..."
"Cô im đi cho tôi!"
Lời nói ấy đã động đến điều tối kỵ của Quý Quân, ông ta đá văng chiếc bàn trà trước mặt, giữa tiếng đồ đạc rơi vỡ, ông ta giơ tay lên.