THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH

Thầy Tiêu là giáo viên chủ nhiệm của lớp 10/4, việc để Lâm Kiều dạy thay thực chất có nghĩa là cô cũng gánh vác luôn công việc của chủ nhiệm. Nhận thấy ánh mắt không bình thường của hiệu phó Tề, cô buông bút rồi bước theo ra ngoài.

Vừa chạy ra khỏi văn phòng, ở phía cuối hành lang, hiệu phó Tề đã đứng trước cửa lớp 4: "Tề Hoài Văn, ra đây cho bố!"

Vì trời nóng, cả cửa trước lẫn cửa sau của lớp đều mở, mà lúc đó lớp lại đang tự học, nên dù giọng của hiệu phó Tề không to, nhưng vẫn nghe rất rõ.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía Tề Hoài Văn. Tuy vậy, sắc mặt của Tề Hoài Văn vẫn bình thản, cậu từ hàng ghế cuối bước lên phía trước, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Con còn hỏi bố có chuyện gì sao?" Hiệu phó Tề giơ bài thi trước mặt cậu, "Sao lại nộp giấy trắng?"

"Không muốn làm."

Nam sinh thậm chí không thèm liếc nhìn bài thi, quay đầu sang chỗ khác, một câu nói khiến hiệu phó Tề tức điếng người.

Lâm Kiều thấy tình hình không ổn, vội bước lên phía trước, "Vào văn phòng rồi nói chuyện, ở đây vẫn đang học mà."

Dù là phụ huynh hay giáo viên, việc mắng mỏ trẻ trước mặt mọi người đều sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của chúng. Bao nhiêu người từng bị thầy cô hoặc phụ huynh la mắng công khai trong thời đi học, đến khi lớn lên vẫn còn mang theo cảm giác xấu hổ, trở thành vết thương tâm lý khó phai.

Lời nói của Lâm Kiều đã thành công làm dịu bớt không khí căng thẳng giữa hai người.

Nam sinh liếc nhìn cô một cái, hiệu phó Tề cũng tạm thời thu lại chút cơn giận, nhìn con trai mình nói: "Theo bố vào văn phòng."

Dáng người ông ấy gầy gò, còn Tề Hoài Văn đang trong giai đoạn phát triển, cao và gầy. Nhìn từ phía sau, hai bố con thực ra khá giống nhau.

Lâm Kiều không đi theo, cô quay lại văn phòng khoa học tự nhiên.

Trong văn phòng khoa học, mọi người đã quay trở lại công việc chấm bài, nhưng đề tài vẫn xoay quanh hai bố con nhà họ Tề: "Thầy Tề và con trai sao vậy? Cứ đối đầu mãi."

"Con lớn rồi khó dạy mà, lớp tôi cũng có mấy đứa bướng bỉnh như thế."

"Có lẽ là có khúc mắc trong lòng, lúc nhỏ Hoài Văn đâu có thế, mỗi lần theo bố đến trường đều ngoan ngoãn ngồi một góc làm bài tập."

Đó là lời của tổ trưởng bộ môn, Lâm Kiều còn muốn nghe thêm nhưng bất chợt cảm thấy một luồng nóng hừng hực chạy qua người.

Cô vội vàng cầm đồ vào nhà vệ sinh, thấy kinh nguyệt quả nhiên đã đến. Thế là tốt, lần này cô không cần phải viện cớ, có thể nói rằng tháng này đến thật rồi.

Khi quay lại, Lâm Kiều đi ngang qua văn phòng hiệu phó, từ xa cô đã thấy bóng dáng cao gầy đang đứng ngay trước cửa, thẳng đứng như một cây cột thu lôi chọc trời.

Nam sinh vẫn gồng cổ lên, rõ ràng là chưa chịu khuất phục. Nhìn thấy Lâm Kiều, ánh mắt cậu ấy khẽ lảng tránh.

Không hiểu sao, từ cái liếc mắt đó, Lâm Kiều cảm nhận được chút không thoải mái. Không biết nộp bài trắng, làm hiệu phó Tề tức giận như vậy, trong lòng cậu ấy có thấy hả hê không.

Khi Lâm Kiều quay lại văn phòng khoa học, hiệu phó Tề đã quay trở lại ngồi chấm bài. Nhìn nét mặt ông ấy, không còn thấy dấu vết của cơn giận ban nãy nữa. Chỉ là khi cầm cốc nước, ông ấy lấy hai lần nhưng không nhấc nổi, thậm chí còn vô ý làm đổ cốc, khiến nửa cốc nước tràn ra bàn.

Mọi người vội vàng giúp ông nhấc bài thi, sách vở lên, rồi nhìn lại mới thấy môi ông đã hơi tím tái.

"Sao trông giống như bị lên cơn đau tim thế?" Có người nói.

Hiệu phó Tề vẫn khá bình tĩnh, tay mềm rũ mò vào túi áo nhưng không tìm thấy thuốc, định đứng dậy: "Tôi về văn phòng lấy thuốc."

Trông ông ấy lúc này làm gì còn đủ sức mà về nhà lấy thuốc, Lâm Kiều liền nói: "Thầy để thuốc ở đâu, để em đi lấy."

Hiệu phó Tề quả thực không còn sức, ngồi phịch lại: "Trong ngăn kéo đầu tiên bên phải bàn làm việc của tôi."

Lâm Kiều lập tức quay người rời đi, khi đến trước văn phòng của hiệu phó Tề, cậu nam sinh vẫn còn đứng phạt, tư thế không hề thay đổi.

Cảm thấy có người đến gần, cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, nhưng khi thấy là Lâm Kiều, ánh mắt đó lại cụp xuống.

Lâm Kiều lấy ra chìa khóa mà hiệu phó Tề đưa, hỏi: "Em có biết bố em bị bệnh tim không?"

Không khí xung quanh như đông cứng lại.

Lâm Kiều không nói thêm gì, cô vào trong mở ngăn kéo, nhanh chóng tìm được chai thuốc trợ tim, cầm lên rồi quay ra. Khi ngẩng đầu, cô bắt gặp ánh mắt của Tề Hoài Văn đang nhìn vào.

Nhận thấy ánh mắt của cô, cậu ấy vội vàng quay đi, nhưng nắm tay siết chặt đã tiết lộ sự bồn chồn trong lòng.

Lâm Kiều đứng ở cửa chờ cậu ấy mở lời. Thế nhưng cậu ấy vẫn cắn chặt môi, không có ý định nói gì.

Có vẻ đúng là có khúc mắc trong lòng, cộng thêm sự bướng bỉnh của tuổi mới lớn.

Lâm Kiều không đợi thêm, quay lưng khóa cửa. Mãi đến khi bóng cô khuất dần, lưng nam sinh như bị đè nặng bởi thứ gì đó, đột nhiên sụp xuống.

Hiệu phó Tề dường như không để ý nhiều đến bệnh tim của mình, uống thuốc xong, khi sức khỏe ổn định hơn một chút, ông lại tiếp tục chấm bài, ai khuyên cũng không nghe.

Một giáo viên Vật Lý khác của khối lớp 10 không biết phải làm sao, đành chấm bài nhanh hơn để chia sẻ bớt công việc. Tan làm, ai cũng ôm theo đống bài thi về, có lẽ chuẩn bị dù không có buổi tự học buổi tối thì vẫn sẽ về nhà cặm cụi chấm bài.

Hiệu phó Tề cũng muốn ở lại, nhưng bị tổ trưởng Cao khuyên mãi mới chịu về.

Thấy tổ trưởng Cao đầy vẻ bất đắc dĩ, Lâm Kiều không nhịn được hỏi: "Hiệu phó Tề và Tề Hoài Văn có chuyện gì vậy?"

Tổ trưởng Cao hơi ngập ngừng, Lâm Kiều kể lại chuyện cô đi lấy thuốc và cảm nhận của mình, "Em thấy Tề Hoài Văn cũng không phải không quan tâm đến bố mình, sao hai bố con lại thành ra thế này?"

Lúc này, trong văn phòng đã có hơn nửa số người về, chỉ còn lại vài thầy cô lớn tuổi gắn bó với trường đã mười mấy năm, họ biết rõ tình hình của hiệu phó Tề và Tề Hoài Văn, nên tổ trưởng Cao không giấu giếm nữa, "Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, nhưng chắc là liên quan đến cái chết của mẹ Hoài Văn. Trước đây nó đâu có thế."

"Mẹ cậu ấy mất vì sao ạ?" Lâm Kiều hỏi.

"Chắc là bệnh," tổ trưởng Cao đáp, "Hồi đó chúng tôi cũng bị phê bình, thầy Tề không kể rõ lắm."

Nhưng nếu là bệnh, thì không thể trách hiệu phó Tề được, sao Hoài Văn lại mâu thuẫn với bố đến vậy?

Tổ trưởng Cao rõ ràng rất thân với hiệu phó Tề, ngay cả anh ta cũng không rõ, thì những người khác càng không biết, Lâm Kiều không hỏi thêm nữa.

Khi cô về đến nhà, mặt trời vừa kịp leo qua tường sân, kéo bóng cây táo xum xuê dài ra khắp sân. Quý Đạc chắc đã về từ sớm, cổng sân vẫn mở, Lâm Kiều bước vào nhà, từ cửa sổ phòng khách mở toang, cô nghe thấy giọng của một người đàn ông đang nói chuyện.

"Cả một thùng sách thế này, chắc đủ cho cậu chọn rồi chứ? Tôi dám cá rằng trong toàn bộ quân khu này không có ai có bộ sưu tập nào đầy đủ hơn của tôi đâu." 

Không phải là tiếng của Quý Đạc. Có vẻ trong nhà đang có khách.  Edit: FB Frenalis

Quả nhiên, trong phòng khách, Quý Đạc và một người đàn ông khác đang ngồi trên sofa, cả hai đều mặc quân phục. Dưới chân họ là một thùng sách đã mở nắp. 

Người khách này Lâm Kiều cũng biết, đã gặp trong tiệc cưới trước đây. Anh ta không lớn hơn Quý Đạc bao nhiêu tuổi, nhưng vì mái tóc bạc sớm nên mọi người đều gọi anh ấy là lão Chu. 

"Đây là sao vậy?" Lâm Kiều đi đến, chào hai người. 

"Em dâu về rồi à," Lão Chu chỉ vào thùng sách, "Quý Đạc nhà em nói cần tìm vài cuốn sách chép tay, tôi mang hết kho báu của mình qua đây rồi." Vừa nói anh ấy vừa lấy ra một cuốn, "Cuốn này là "Hoa Mai Đảng", nói về phản gián. Rồi cuốn này nữa "Một Chiếc Giày Thêu Hoa", cũng là về phản gián, viết khá ổn." 

Lão Chu hiển nhiên rất rành về những cuốn sách này, vừa nhìn tựa là có thể nói ngay nội dung, "Còn cuốn này là "Cái Bắt Tay Thứ Hai", nói về tình yêu. Tôi nhớ nữ chính là một nhà khoa học vật lý đã du học ở nước ngoài." 

Quý Đạc cầm cuốn đó lên, xem qua thấy nội dung bình thường liền đưa cho Lâm Kiều. 

Lão Chu bảo quản sách rất kỹ, dù để lâu năm cũng không có mùi mốc. Nhưng khi Lâm Kiều cầm sách trên tay, cô vẫn có chút không hiểu. 

Quý Đạc đưa sách cho cô để làm gì? Là muốn cô giúp anh xem xét, hay là nghĩ cô rảnh rỗi nên nhờ chép lại? 

Thấy Lâm Kiều chưa hiểu ra, Quý Đạc lật lật mấy cuốn khác rồi đưa cho cô, "Khi nào em ôn tập mệt thì đọc." 

Trước đây, dù là đưa sổ tiết kiệm hay chăm sóc Lâm Kiều, anh đều làm vì trách nhiệm. Mua đồng hồ cũng chỉ là vì việc kết hôn. Đây là lần đầu tiên Quý Đạc tặng gì đó cho Lâm Kiều, thật sự không biết cô thích gì, anh chỉ nhớ lần đó cô mang về cuốn "Tâm Hồn Thiếu Nữ".

Vừa hay, lão Chu của họ là một người mê sách, những cuốn sách này có đến một nửa là từ tay anh ấy mà ra. Anh hỏi thử, quả nhiên lão Chu còn giữ. 

Nhưng bảo anh để Lâm Kiều đọc tiểu thuyết tình cảm nhạy cảm thì không đời nào, những cuốn này anh phải kiểm tra kỹ, đảm bảo không có nội dung không lành mạnh. 

Nhưng nếu Lâm Kiều thích đọc tiểu thuyết, thì lần trước khi biết mình trùng tên với nữ phụ, cô đã chẳng bỏ qua mà không xem kỹ. 

Cuốn "Tâm Hồn Thiếu Nữ" cô cũng không hề đọc, hôm sau cô đã mang trả lại trường. Lúc đó, Quý Đạc không tỏ ra biết chuyện nên cô cũng quên béng luôn. Bây giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, cô chỉ cảm thấy không giống việc tặng sách, mà như đang giao bài tập về nhà. 

Lâm Kiều chân thành hỏi: "Em có cần viết cảm nhận sau khi đọc không?" 

Nghe xong, Quý Đạc còn chưa nói gì, lão Chu đã bật cười, "Ở nhà mà nghiêm túc thế, Quý Đạc, cậu nuôi vợ hay nuôi con gái đấy?" 

Quý Đạc liếc anh ấy một cái, rồi ném cuốn sách trên tay vào thùng sách, "Cuốn này thì không cần, mấy cuốn khác để lại." 

"Đừng chứ, cuốn này hợp với cậu lúc này nhất đấy," Lão Chu còn định nói gì thêm, nhưng Quý Đạc đã đóng nắp thùng sách lại, "Chị dâu biết anh từng viết thơ cho hộ sĩ Vi chưa?" 

Lão Chu giống như bị người ta bóp nghẹn cổ họng, lập tức câm lặng. 

Thấy Lâm Kiều nhìn qua, anh ấy vội giải thích: "Em đừng nghe cậu ta nói linh tinh, chuyện đó là trước khi tôi kết hôn rồi." 

Vậy tức là thật sự có viết. Không ngờ lão Chu nhìn bề ngoài chững chạc thế mà thời trẻ lại lãng mạn như vậy. 

Lâm Kiều khẽ mỉm cười, "Anh Chu cứ yên tâm, em không quen hộ sĩ Vi, cũng không quen chị dâu." 

Câu sau mới là trọng điểm, lão Chu thở phào nhẹ nhõm, "Có vẻ như tôi phải giữ khoảng cách với em dâu, không, tôi nên tránh xa cậu mới đúng." 

Lâm Kiều nhận ra lão Chu là người rất dễ gần, liền hỏi thêm: "Anh đã từng viết thơ cho chị dâu chưa?" 

"Có chứ, sao lại không?" Lão Chu đáp, "Chị dâu em đọc xong còn hỏi tôi viết mấy thứ vớ vẩn gì thế, rồi đuổi tôi đi luôn." 

Một người lãng mạn gặp phải một người không hiểu phong tình, lần này không chỉ khóe mắt, mà cả đuôi mày của Lâm Kiều cũng ngập tràn ý cười. 

Lão Chu lại cảm thán thêm vài câu, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Lâm Kiều, ôm thùng sách quý của mình đi về. Vì ai cũng biết nhà Quý Đạc không nấu ăn, toàn là ăn ở nhà ăn tập thể. Chỉ là trước khi đi, anh ấy rốt cuộc không nhịn được chỉ vào Quý Đạc, "Cậu đúng là một bụng toàn mưu mô." 

Quý Đạc luôn tạo cho người ta ấn tượng nghiêm túc, ít nói, đáng tin cậy. Lần đầu tiên Lâm Kiều nghe có người nói anh đầy mưu kế. 

Nhưng đúng là một câu đã chạm trúng điểm yếu của lão Chu. Chắc là trên đường về, lão Chu sẽ phải hối hận vì lỡ lời. 

Nụ cười vẫn chưa tan trên mặt Lâm Kiều, dưới ánh hoàng hôn, gương mặt cô bừng lên vẻ rạng rỡ hơn lúc bình thường. Nhất là khi cô cúi đầu thu dọn đồ đạc, hàng mi dài khẽ rũ xuống làm nổi bật thêm nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, đỏ thắm như nhầm lẫn chấm phấn lên làn da trắng muốt. 

Quý Đạc vô thức chậm lại động tác, khi Lâm Kiều ngẩng lên nhìn, anh lại như thường ngày tiếp tục thu dọn mấy cuốn sách rải rác trên bàn trà. 

"Tôi mang lên lầu nhé," anh cúi người nhặt hết số sách. 

Anh làm việc lúc nào cũng nhanh gọn, không bao giờ trì hoãn. Lẽ ra đợi đến tối lên lầu mới mang sách đi, nhưng lần này anh quyết định làm ngay. 

Chỉ là quân phục mùa hè vốn không dày, khi anh cúi người, chiếc áo sơ mi bị thắt chặt lại ở thắt lưng, từ bờ vai rộng đến đôi chân dài đều lộ ra rõ ràng. Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của hormone nữ trong kỳ sinh lý hay không mà ánh mắt của Lâm Kiều vô thức dừng lại ở đó, còn lưu luyến thêm vài giây. 

Nói thật, nếu Quý Đạc không phải nam chính của nguyên tác, kiểu người vai rộng, eo thon, chân dài như thế này chính là gu của Lâm Kiều, cô chẳng bao giờ hứng thú với những cậu thiếu niên thanh mảnh. 

Đáng tiếc, chỉ hai giây sau, Quý Đạc đã phát hiện ra. 

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Trước khi anh kịp ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Kiều đã kịp thu hồi ánh mắt, "Anh cứ mang lên trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh." 

Quý Đạc "ừ" một tiếng, một lát sau đi xuống, vào bếp rửa tay, "Chuyện gì vậy?" 

"Lần sau khi họ đến kiểm tra kế hoạch hóa gia đình, anh cứ nói tôi có rồi," Lâm Kiều đi thẳng vào vấn đề. 

Động tác của Quý Đạc khựng lại, anh vặn tắt vòi nước, "Ý em là kỳ kinh nguyệt của em đến rồi?" 

Anh thật nhanh nhạy, ngay lập tức nắm được ý chính. Lâm Kiều không vòng vo, "Anh nói tôi chưa có, họ cứ tưởng tôi có thai rồi, hôm nay lại đến hỏi tôi để xác minh."

Chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện đó mà vẫn có thể thoải mái nói ra câu "tôi có rồi" như thế, cũng chỉ có Lâm Kiều.

Quý Đạc chỉ không ngờ cô lại nói khác với anh, liền cau mày hỏi: "Chẳng phải em nói là chưa đến sao?"

"Ừ, kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, tháng trước đúng là không có." Lâm Kiều thấy đây không phải là trọng điểm, "Vấn đề là anh đã nói thật là tôi chưa có, bên kế hoạch hóa gia đình lại tưởng tôi có thai. Phiền quá, lần sau anh cứ nói là tôi có kinh nguyệt rồi đi."

"Không đều sao?" Trọng tâm của Quý Đạc rõ ràng là câu nói đầu tiên.

Làm việc cùng nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên người đàn ông này không hiểu ý cô ngay lập tức. Lâm Kiều không nhịn được quay đầu nhìn anh.

Đứng ở cửa bếp, Quý Đạc đã rửa tay xong, đôi mắt đen thẳm nhìn cô, mang theo một sự sâu lắng không rõ ý nghĩa.

Chỉ trong nháy mắt đó, Quý Đạc suy nghĩ rất nhiều, nhưng không điều nào quan trọng bằng việc Lâm Kiều không phải hoàn toàn ngây thơ như anh nghĩ, điều này khiến anh có chút xao động.

Anh luôn nghĩ cô còn nhỏ, không ngờ cô đã trưởng thành, ít nhất cũng biết chuyện mang thai là thế nào, không ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nằm cùng giường với đàn ông một đêm là sẽ có con.

Hai người bọn họ vẫn chưa chung phòng, cô thậm chí còn không thắc mắc gì. Là cô nghĩ anh là người chính trực đến mức cưới vợ cũng không động vào, hay là nghe những tin đồn ngoài kia rằng anh đã từ chối rất nhiều người, hoặc người ta cho rằng anh không được, hoặc là anh thích đàn ông?

Liệu có phải chỉ cần không phải là Mã Vinh Lượng, thì cô chẳng quan tâm mình cưới ai?

Quý Đạc không nhận ra ánh mắt mình trở nên sâu thẳm hơn, anh liếc nhìn Lâm Kiều, rồi cúi đầu vẩy khô nước trên tay, khẽ nói: "Có lẽ có rắc rối rồi."

Lâm Kiều sững sờ.

Anh cầm lấy chiếc khăn trên giá treo để lau tay, "Tôi nói em chưa đến, mẹ chúng ta chắc đã biết rồi."

Nhưng điều cô hiểu về "chưa đến" và điều anh nói rõ ràng không giống nhau.

Điều này Lâm Kiều thật sự không ngờ tới, "Mẹ biết bằng cách nào?"

"Chủ nhiệm Doãn đến hỏi tôi là người quen cũ của mẹ, trước kia mẹ còn dạy con gái bà ấy nữa."

Lâm Kiều cạn lời không biết nói gì. Cô vẫn thắc mắc vì sao thường ngày Từ Lệ không đối xử quá đặc biệt với cô, nhưng dạo gần đây lại chăm sóc cô hết sức chu đáo, hóa ra là hiểu lầm.

Giờ phải làm sao đây?

Nói thẳng với mẹ, chẳng phải sẽ làm bà mừng hụt sao?

Mà nếu giải thích, thì phải nói rõ ràng tại sao cô và Quý Đạc lại nói không giống nhau. Trước đây đối diện với cô giáo Dương, cô có thể tùy tiện bịa chuyện, nhưng đối diện với Từ Lệ, cô lại cảm thấy khó nói ra.

Lâm Kiều ngồi tựa vào sofa, hoàn toàn không để ý đến việc người đàn ông sau lưng đang nhìn cô, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, Quý Đạc mới bước tới, liếc nhìn khuôn mặt hiếm hoi mang vẻ lúng túng của cô, "Bao lâu em đến một lần?"

"Hai, ba tháng một lần, tháng này tôi vừa mới đến."

Lâm Kiều vẫn đang nghĩ về chuyện của Từ Lệ, nhưng người đàn ông này hiếm khi nói thừa, đã hỏi thì cô trả lời.

Quý Đạc khựng lại một chút, "Vậy để tôi gọi điện cho mẹ, bảo bà tìm bác sĩ cho em."

Giọng điệu của anh bình thản, nhưng Lâm Kiều lập tức hiểu ngay, "Đúng rồi, cứ nói là kinh nguyệt tôi không đều, muốn đi khám bác sĩ."

Từ Lệ là người thông minh, nghe vậy là hiểu ngay cô không có thai. Thất vọng một lần còn hơn là cứ trông ngóng mãi rồi lại thất vọng sau.

Vấn đề đã được giải quyết, Lâm Kiều lại nghĩ đến chuyện trước đó, "Anh xem, chúng ta vẫn nên thống nhất lời nói, nếu không sao cứ xảy ra hiểu lầm như thế này?"

Quý Đạc không trả lời, nhưng thái độ của anh cho thấy đã đồng ý, "Ăn cơm trước đã."

*****

Hôm sau, đúng như lời hứa, Quý Đạc gọi điện thoại cho mẹ. Buổi sáng chưa kịp kết thúc, Từ Lệ đã gọi đến phòng bảo vệ trường của Lâm Kiều.

"Nghe nói kỳ kinh của con không đều, sáng mai con có rảnh không? Mẹ tìm cho con một bác sĩ rồi."

Có lẽ sự thất vọng cửa bà đã qua rồi, trong giọng nói của Từ Lệ không còn nghe ra gì khác ngoài sự quan tâm, "Vừa hay bây giờ con đang trong kỳ, để bác sĩ điều chỉnh lại cho con."

Lâm Kiều suy nghĩ, "Sáng mai con có tiết, chiều thì được không ạ? Chiều con có thể đi sớm một chút."

"Chiều cũng được, mai con đến thẳng bệnh viện trung y, mẹ đợi con ở đó."

Thực ra, nếu không phải vì mấy bài thi sắp được chấm xong và ngày mai phải thuyết trình về kết quả, thì việc tổ chức một buổi học nối tiếp cũng không phải không thể. Nhưng học sinh của hai lớp đã không kiên nhẫn chờ đợi, họ liên tục tìm lý do đến văn phòng hỏi cô về tình hình, thực chất là chỉ để xem tiến độ chấm bài. Cô lo lắng nếu họ biết thì sẽ phát điên lên.

Vào buổi chiều, mấy bài thi hóa học của các lớp cuối cùng cũng được chấm xong. Cô cùng tổ trưởng Cao bắt đầu tháo bìa và chấm điểm. Lâm Kiều chưa chấm được bao nhiêu thì đã thấy bài của Quân tử, so sánh với điểm của kỳ thi lần trước, cô phải công nhận rằng cậu nhóc này đã tiến bộ khá nhiều.

Nhìn sang các học sinh khác, ai cũng có sự cải thiện, đến cả Tề Hoài Văn còn đạt gần 80 điểm. Một trăm là điểm tối đa, gần 80 điểm đã không còn thấp, đặc biệt là khi Hoài Văn trước đây không nghe giảng cũng như không nộp bài, luôn chênh vênh ở mức điểm đậu. Với quyết tâm này, dù lần này không đạt được mục tiêu, cô cũng sẵn sàng tổ chức thí nghiệm cho các em. Học sinh cũng cần có phần thưởng, không phải ai cũng cố gắng mà không được công nhận, cuối cùng họ sẽ tự bỏ cuộc.

Về bài thi của Tề Hoài Văn, Lâm Kiều do dự một chút nhưng vẫn quyết định đưa cho hiệu phó Tề xem. Cô không phải muốn chỉ ra rằng phương pháp giáo dục của ông ấy có vấn đề khiến con trai ông nộp bài trắng, mà là muốn hiệu phó biết rằng Hoài Văn cũng có thể học tập nghiêm túc. Cậu nhóc không hoàn toàn nổi loạn, vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Không biết hiệu phó Tề có hiểu không, ông ấy lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu rồi chỉ nói: "Cảm ơn."

Khi Lâm Kiều đến lớp để thuyết trình về bài thi vào sáng hôm sau, điểm thi của các lớp đã được công bố, điểm trung bình của từng môn cũng nằm trong tay các giáo viên. Vừa bước vào lớp 10/4, cô đã nói: "Bài thi vừa mới chấm xong, điểm trung bình vẫn chưa có, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về bài thi trước."

"Gì cơ?" Dưới lớp, tiếng thở dài thất vọng vang lên, có người còn không tin: "Rõ ràng bài thi đã chấm xong từ hôm qua mà."

"Đúng vậy, cô đang đùa chúng em à?"

Lâm Kiều cười, đưa bài cho lớp trưởng phát cho các bạn, cô cầm tờ giấy có ghi điểm trung bình ở trên cùng lên rồi nói: "Vậy để cô đọc, lần này môn hóa của chúng ta có điểm cao nhất vẫn là lớp 10/2, với điểm trung bình là 70.3, hơn lớp đứng thứ hai gần 3 điểm."

Đừng nghĩ rằng 70.3 là không cao, đây là thập niên 80, thời điểm mới phục hồi kỳ thi đại học, chỉ cần hơn 100 điểm cũng có thể đỗ vào cấp ba. 70.3 điểm ít nhất cũng chứng tỏ rằng đa số học sinh trong lớp đều học hành chăm chỉ.

Tuy nhiên, lớp đứng thứ hai không có sự cải thiện nhiều so với lần thi trước, mà lớp đứng thứ hai là lớp 10/1 có tiến bộ hơn một chút với 67.5 điểm, gần như rút ngắn khoảng cách với lớp 10/2 còn khoảng 0.4 điểm.

"Lớp 10/3 vẫn giữ vị trí thứ ba với điểm trung bình 66.8, đã thu hẹp khoảng cách 2.1 điểm so với lớp đứng thứ hai."

2.1, liệu có đủ để họ học thí nghiệm mới không?

Học sinh lớp 10/4 vốn đã hồi hộp giờ lại càng lo lắng hơn, vì lớp 10/3 đã tiến bộ 2.1 điểm, thì họ ít nhất phải tiến bộ 4.1 điểm mới có thể được coi là đạt yêu cầu.

Chẳng bao lâu, Lâm Kiều đã đọc đến lớp bốn: "Lớp 10/4, 62 điểm..."

Cô dừng lại một chút, ở dưới lớp toàn bộ học sinh nín thở.

Nhất định phải là trên 4 điểm, chỉ cần 4 điểm thôi thì họ sẽ thắng!

Lâm Kiều nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của các học sinh, đột nhiên mỉm cười, "62.6, chúc mừng các em."

62.6? Học sinh đều ngẩn ra, sau đó reo hò.

Có người vừa nhận bài thi đã lớn tiếng: "Ôi trời, tôi đã qua!" Nói xong thấy Lâm Kiều đang nhìn mình, liền vội vàng cúi đầu xuống.

Quân tử cũng muốn kêu lên "Ôi trời", nhưng từ khi Lâm Kiều dạy cho lớp họ, cậu đã kiềm chế, chỉ dán bài thi lên mặt lúc về nhà vào giờ nghỉ trưa.

"Con làm gì vậy? Không sợ làm rơi à?" Vợ của lữ trưởng Lương giật mình.

Quân tử chỉ hé một khe hở để lộ con mắt ra, "Không thấy sao? Đây là chứng minh lớp chúng con có thể học thí nghiệm mới."

Lữ trưởng Lương đã nhìn thấy, nhưng sợ cậu vênh váo bèn cố tình làm mặt nghiêm túc, "Mới có 53 điểm, chưa qua được điểm đậu."

Quân tử không phục, "Mặc dù con chỉ có 53 điểm, không đạt điểm trung bình của lớp, nhưng con đã tiến bộ nhiều, một mình con có thể bằng bốn người. Cô Lâm nói, những học sinh như con còn rất nhiều tiềm năng, biết đâu lần sau lớp sẽ phải nhờ vào con."

"Cô Lâm nói, cô Lâm nói, ngày nào cũng cô Lâm nói."

Vợ của lữ trưởng Lương vừa phàn nàn vừa xem bài thi, "Thật ra cũng khá hơn lần trước."

Thấy bà ấy không còn phàn nàn gì, lữ trưởng Lương dặn dò: "Tối này không phải bà làm bánh bao sao? Gửi chút cho cô Lâm và các bạn học, trong căng tin ít làm món này."

Làm bánh bao quá phiền phức, căng tin quả thật ít làm, vợ lữ trưởng Lương ngượng ngùng đáp lại, nhưng khi đến gửi thì Lâm Kiều lại không có ở nhà.

*****

Từ Lệ liên lạc với một vị bác sĩ lớn tuổi ở bệnh viện trung y đến khám cho cô. Cô tưởng mình không có vấn đề gì, vì cô ăn uống rất ngon, ngủ cũng sâu, kỳ kinh nguyệt không hề đau bụng, nhưng cuối cùng bác sĩ nói cô thể trạng yếu, tốt nhất nên điều dưỡng lại.

Nhưng đây đã là ngày thứ ba rồi, bác sĩ chỉ kê cho cô một đơn thuốc, bảo cô đến kỳ tiếp theo thì quay lại.

Khi bác sĩ viết đơn thuốc, Từ Lệ khéo léo hỏi liệu có vấn đề gì với việc có con không, bác sĩ nói tốt nhất hiện giờ không nên có, nếu không cả mẹ và con đều sẽ chịu khổ.

Từ Lệ cũng không nói gì thêm, chỉ là khi Lâm Kiều cầm gói thuốc về nhà, cô chợt nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy lớn.

Cô sợ nhất là phải uống thuốc, hồi nhỏ dạ dày không tốt, chỉ cần uống một bát là có thể nôn ra một nửa, không ngờ bây giờ đã "tái sinh" mà vẫn phải uống thuốc.

Lâm Kiều vốn dĩ rất có chính kiến và quyết đoán, chưa bao giờ bị khủng hoảng lựa chọn, vậy mà hiện tại lại hiếm khi thấy cô bối rối. Chỉ có hai lần, một lần là khi phải giải thích với Từ Lệ rằng mình không có thai, lần còn lại chính là bây giờ.

Thấy vậy, Quý Đạc tự mình vào bếp nấu thuốc cho cô, "Để tôi nấu cho em."

Không cần phải ngửi mùi thuốc thì tốt quá, hơn nữa đây chính là chủ ý của anh.

Lâm Kiều không khách sáo, bịt mũi uống hết ba lần thuốc, kỳ kinh cũng nhanh chóng qua đi.

Cô lập tức đi tắm ở nhà tắm quân đội, về nhà đã bỏ hết quần áo có mùi thuốc vào máy giặt.

Thấy vậy, Quý Đạc chỉ hỏi: "Đã sạch sẽ chưa?"

Buối tối khi tắt đèn, anh bất ngờ ôm cô vào lòng.

Sau hơn một tháng bình yên, Lâm Kiều còn chưa kịp phản ứng thì môi anh đã hạ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi