THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH

Ở thập niên 80, muốn tìm một người không phải chuyện dễ dàng.

Không có camera giám sát, không thể lên mạng đăng thông báo tìm người, hộ tịch cũng không kết nối với nhau, chỉ có thể hỏi thăm từng chút một.

Hai cảnh sát ban đầu muốn để vợ chồng họ ngồi cùng xe để tiện hỏi thăm trên đường. Thấy Lâm Kiều lái một chiếc xe Jeep đến, họ bàn bạc rồi để Lâm Thủ Nghĩa ngồi xe máy ba bánh, còn một cảnh sát đổi chỗ lên xe Jeep, cùng đi hai ngả để thu thập thông tin.

Đối diện với cảnh sát, Tôn Tú Chi khai hết tất cả những gì mình biết, rất nhanh dưới sự hướng dẫn của họ, bà ta nhớ lại nhiều chi tiết hơn.

Thời điểm Lâm Vĩ rời nhà, dáng vẻ cùng trang phục của Lâm Vĩ khi đi, các mối quan hệ và những nơi Lâm Vĩ thường lui tới...

Thật ra, thông tin rất hỗn loạn, nhưng những nơi có thể tìm, bà ta và Lâm Thủ Nghĩa đã đi tìm hết một lượt rồi.

Những chỗ còn chưa tìm chỉ là núi rừng, bờ sông và hồ chứa nước, là những nơi mà họ thậm chí không dám nghĩ tới.

Thấy Tôn Tú Chi không thể miêu tả rõ ràng hình dáng con trai mình, khi xe về tới nhà họ Lâm, cảnh sát yêu cầu tấm ảnh gần đây nhất của Lâm Vĩ để mang đi hỏi thăm trong thôn.

Thành thật mà nói, việc điều tra tiến triển rất chậm, vì thời gian đã trôi qua vài ngày, nhiều người không nhớ rõ lần cuối cùng họ gặp Lâm Vĩ là trước hay sau khi anh ấy rời đi.

Đến chiều, một cảnh sát mới hỏi thăm được từ một ông lão chăn cừu, dường như Lâm Vĩ đã đi về hướng thị trấn, "Sắc mặt không tốt lắm, bình thường gặp tôi từ xa đã gọi ông nội rồi, lần này thậm chí không thèm liếc mắt, trên mặt còn có vết thương."

Nghe thấy có hai cảnh sát đến hỏi, ông lão cũng lo lắng, "Sao, người còn chưa tìm thấy à? Chẳng lẽ bị ức hiếp đến mức nghĩ quẩn?"

"Ông già chết tiệt, ông mới nghĩ quẩn ấy!" Tôn Tú Chi suýt nữa phun nước bọt vào mặt ông lão.

Ông lão biết lời nói của mình không dễ nghe, nhưng thực lòng lo lắng, "Đã mấy ngày rồi, dù có giận gì đi nữa, thằng bé cũng nên về nhà rồi."

Phải rồi, đã bốn ngày rồi, dù có giận gì thì Lâm Vĩ cũng nên về nhà rồi...

Tôn Tú Chi không từ bỏ hy vọng, lại hỏi Lâm Kiều, ánh mắt từ kỳ vọng dần chuyển thành khẩn cầu, "Đại Vĩ thực sự không đến tìm cháu sao?"

"Cháu thật sự chưa bao giờ đưa cho anh ấy địa chỉ, mẹ cháu cũng không." Lâm Kiều trong lòng cũng rất lo lắng.

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Tôn Tú Chi tắt dần, nhưng hai cảnh sát có kinh nghiệm xử lý nhiều vụ việc, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của bà ta, "Đã mấy ngày không về nhà, cũng chưa chắc đã có chuyện. Không phải bà nói là vì mâu thuẫn với người yêu mà cãi nhau sao? Hãy thử hỏi xem cô gái bên đó có biết gì không."

"Đúng rồi, còn nhà họ Quách, Yến Tử." Tôn Tú Chi lập tức như được truyền thêm chút hy vọng, dẫn mọi người đến nhà họ Quách.

Thấy bà ta đến, mẹ của Quách Yến lại định đóng cửa, sợ bà ta không đi, còn cầm cây cài cửa đánh tới, "Bà còn có mặt mũi đến nhà tôi nữa à? Cút đi!"

Tôn Tú Chi đang nóng ruột nên không đề phòng, bị trúng một cú ngay bả vai.

Mẹ của Quách Yến định đánh tiếp, nhưng hai cảnh sát phía sau vội bước lên can ngăn, "Chào đồng chí, chúng tôi từ đồn cảnh sát thị trấn đến đây điều tra một chút."

Thấy là cảnh sát, mẹ của Quách Yến mới chịu buông cây cài, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, "Nhà chúng tôi chẳng biết gì hết, mấy người đi hỏi nhà khác đi."

"Nó với con gái bà đang yêu nhau mà bỏ đi..." Tôn Tú Chi vừa xoa vai vừa định nói thêm gì đó thì bị một cảnh sát giơ tay ngăn lại.

Cũng vào lúc đó, từ trong nhà họ Quách bước ra một cô gái trẻ, cao ráo, đôi mắt to, làn da hơi ngăm nâu do nắng, có lẽ vừa mới làm việc xong, ống quần còn xắn lên, vừa đi vừa thả xuống, "Có gì thì cứ hỏi, tôi chỉ là yêu đương với anh ấy, cũng không phải phạm pháp."

Dứt khoát, thẳng thắn, không than thân trách phận. Chỉ nhìn thoáng qua, Lâm Kiều đã có thiện cảm với cô gái này.

Thấy Quách Yến nói như vậy, hai cảnh sát liền tiến lên hỏi, "Lần cuối cùng cô gặp Lâm Vĩ là khi nào?"

"Là lúc tôi bị bà ta tát một cái." Quách Yến giơ tay chỉ Tôn Tú Chi.

Mặt Tôn Tú Chi lập tức cứng đờ, hai cảnh sát liếc nhìn bà ta một cái rồi lại hỏi Quách Yến, "Sau khi cậu ấy đi, có quay lại tìm cô không?"

"Không, mẹ tôi ở nhà suốt, cũng không thể để anh ấy vào được."

Hai cảnh sát hỏi đi hỏi lại vài lần, Quách Yến vẫn trả lời y như vậy, rõ ràng sau khi rời khỏi ruộng ngô, hai người đã không gặp lại.

Tôn Tú Chi từ đầy hy vọng ban đầu dần dần đứng không vững, cuối cùng ngất xỉu.

Lâm Kiều ban đầu không định can thiệp, nhưng thấy Lâm Thủ Nghĩa đứng đó không động đậy, đành phải bước lên đỡ người, lúc này Lâm Thủ Nghĩa mới phản ứng lại, tiếp nhận bà vợ từ tay cô.

Quách Yến nhìn Lâm Kiều một cái, rồi nói với hai cảnh sát, "Lâm Vĩ chắc chắn không nghĩ quẩn, anh ấy không phải người hẹp hòi. Nhưng rốt cuộc anh ấy đi đâu tôi cũng không biết. Lần trước khi bố mẹ anh ấy bán Lâm Kiều, anh ấy đã nói với tôi rằng anh ấy không muốn ở lại trong nhà này nữa."

Lâm Kiều không ngờ Lâm Vĩ từng nói như vậy, "Khi đó anh ấy đã nói gì?"

"Nói rằng anh ấy vô dụng, chẳng có quyền quyết định gì cả. Anh ấy nói rõ rằng không cần công việc, nhưng bố mẹ anh ấy vẫn không nghe. Anh ấy còn nói nếu nhà này không có anh ấy, họ cũng không cần phải bán Lâm Kiều đi. Lâm Kiều rời nhà trong hoàn cảnh như thế, chẳng biết bên ngoài sống thế nào rồi."

Những điều này Lâm Vĩ chưa bao giờ nói với Lâm Kiều, thậm chí cũng không tìm gặp Lưu Ngọc Lan để dò hỏi tin tức về cô.

Cuối cùng Quách Yến nói với hai cảnh sát, "Có gì cần cứ đến tìm tôi. Nếu cần giúp tìm người, tôi cũng sẵn sàng." Edit: FB Frenalis

Câu nói này khiến mẹ Quách rõ ràng không hài lòng, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của con gái, bà ấy chỉ thở dài.

Mọi việc đến đây, bước tiếp theo là phải lên thị trấn điều tra. Nhưng người trên thị trấn đông đúc hơn, thời gian đã trôi qua bốn ngày, chắc chắn việc tìm kiếm sẽ còn khó khăn hơn trong thôn.

Mọi người lại bận rộn nửa ngày nữa, khi trời dần tối đen, có lẽ hôm nay không còn manh mối nào. Lâm Kiều đưa Lưu Ngọc Lan về nhà.

Buổi tối mùa hè ở ngôi làng nhỏ yên tĩnh đến lạ thường. Tiếng ve kêu và ếch nhái râm ran khắp nơi, nhà nào nhà nấy đã tắt đèn, chỉ còn nhà họ Dương để đèn chờ Lưu Ngọc Lan về. Cổng nhà mở toang, người đàn ông mà Lâm Kiều mới gặp lần đầu trong ngày đang bế một bé gái khoảng bốn, năm tuổi, vừa bế vừa đi tới đi lui, có vẻ chưa quen tay lắm nên trông hơi lóng ngóng. Nghe tiếng động cơ xe, ông ấy nhanh chóng bước ra khỏi sân, còn Lưu Ngọc Lan thì nôn nóng mở cửa xe.

Thấy bà loay hoay mở không được, Lâm Kiều giúp bà một tay. Bà vừa xuống xe, cô bé trong tay người đàn ông đã chun mũi, chìa tay đòi bà: "Mẹ bế, mẹ bế."

Lưu Ngọc Lan vội vàng ôm con vào lòng, vỗ về vài cái là cô bé ngoan ngoãn nép vào cổ bà, bà quay sang nhẹ nhàng hỏi chồng: "Thằng cả và thằng hai đâu rồi?"

"Ngủ sớm rồi, chỉ còn con út quấy khóc, cứ đòi mẹ suốt."

Nghe chồng nói, Lưu Ngọc Lan không khỏi đau lòng. Bà hôn nhẹ lên má con, thủ thỉ: "Mẹ đây, mẹ về rồi mà." Cảnh gia đình ba người ấm áp hòa thuận khiến Lâm Kiều ngồi trong xe nhìn rồi hiểu ra tại sao bản thân trước đây lại không muốn gặp Lưu Ngọc Lan.

Đôi khi không có sự so sánh thì người ta còn chưa cảm nhận rõ nỗi tủi thân của mình. Chỉ khi nhận ra những hạnh phúc đáng ra là của mình lại đang thuộc về người khác, cảm giác khó chịu mới thực sự trỗi dậy.

Cô không vội nói gì, đợi hai vợ chồng họ trò chuyện xong, mới bước xuống xe chào tạm biệt: "Vậy con đi đây, hai người nghỉ sớm đi."

"Trễ thế này rồi, hay là con ở lại một đêm đi?" Người đàn ông tuy có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng vẫn lên tiếng. Lưu Ngọc Lan cũng nhìn về phía Lâm Kiều, nhưng cô khéo léo từ chối: "Lúc đến con đã đặt phòng ở nhà trọ trong thị trấn rồi, tiền cũng đã trả, chắc họ không cho hoàn lại đâu."

Thực ra cô và Tiểu Phương ngủ lại trên đường đi, cách trấn Tùng Thụ vài tiếng lái xe. Đến thị trấn là họ trực tiếp đến thôn Sa Hà luôn. Nhưng nếu trước đây không có mối liên hệ gì, thì sau này cũng sẽ không có nhiều gắn kết, tốt nhất là mỗi người cứ tiếp tục sống cuộc đời của mình, bình an là được.

*****

Không biết Lưu Ngọc Lan dậy từ khi nào, sáng hôm sau khi Lâm Kiều đến thôn Sa Hà, bà ấy đã đứng chờ ở cổng thôn. Hai mẹ con cùng đến nhà họ Lâm, vừa lúc gặp thầy lang duy nhất trong thôn - ông Mã, đang khoác hòm thuốc đi ra. Rõ ràng Tôn Tú Chi đã bị bệnh, vừa mới được tiêm xong.

Ông Mã vừa đi vừa căn dặn Lâm Thủ Nghĩa: "Chăm sóc kỹ chút, cố gắng đừng để bà ấy bị kích động nữa. Nhà ông chỉ mới ba tháng mà đã có hai người phải tiêm thuốc trợ tim rồi."

Sắc mặt Lâm Thủ Nghĩa không tốt chút nào, Tôn Tú Chi đang nằm trên giường vừa nghe thấy Lâm Kiều đã tới thì cố gắng ngồi dậy, không ngồi nổi liền khó nhọc đưa tay về phía cô: "Kiều Kiều, thím xin cháu! Cháu giúp thím tìm Đại Vĩ với! Nhà họ Quý có quyền thế, chắc chắn họ sẽ tìm được nó, đúng không?"

Trong trí nhớ của nguyên chủ, chưa từng thấy bà ta cầu xin ai một cách hạ mình như vậy, rơi nước mắt mà van nài người khác. Ngay cả Lâm Thủ Nghĩa cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, huống chi là trước mặt ông Mã, khiến ông ta đỏ bừng cả mặt quát lên một tiếng: "Bà đang làm gì vậy hả?"

Tôn Tú Chi mặc kệ, chỉ bám chặt mép giường khóc lóc: "Trước đây là lỗi của thím, cháu muốn trách phạt thế nào cũng được, chỉ xin cháu tìm giúp Đại Vĩ! Thím chỉ có một đứa con trai, nếu nó mà... mà cũng... thím biết sống sao đây!"

Bà ta từng mất một đứa con, tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, việc Lâm Vĩ mất tích lần này đã khiến bà ta hoàn toàn suy sụp. Trái lại, Lâm Thủ Nghĩa dù cũng không khá hơn là bao, nhưng so với bà ta thì vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng.

Lâm Kiều nghĩ một lát, rồi đứng cách giường khoảng một mét hỏi: "Thím có biết anh Đại Vĩ có mang theo tiền không?"

Tôn Tú Chi bị hỏi bất ngờ, bối rối đáp: "Chắc... chắc là có, nó vẫn luôn biết cách lo liệu mọi thứ mà."

"Giờ không có tin tức cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu anh ấy có tiền, liệu có thể anh ấy cố ý trốn đi đâu đó hoặc quay về quê của thím không?"

Tôn Tú Chi không phải người địa phương, quê bà ta cách đây hàng ngàn dặm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, bà ta từng đưa các con về thăm quê. Nghe vậy, mắt bà ta sáng lên nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, lắc đầu: "thím chỉ đưa nó về một lần, lúc đó nó mới mười ba tuổi."

"Thì cứ gửi một bức điện tín về hỏi thử xem. Dù sao cũng là một manh mối. Cháu sẽ lên thị trấn và huyện tìm thêm."

Tôn Tú Chi liên tục gật đầu, sau đó lại nhắc đến chuyện cũ: "Trước đây là thím không đúng với cháu, nhà họ Quý quyền thế như vậy, cho dù cảnh sát không tìm được, họ chắc chắn sẽ tìm ra được đúng không?"

"Thương thay cho tấm lòng cha mẹ." Rời khỏi nhà họ Lâm, Lưu Ngọc Lan khẽ thở dài than một câu.

Tôn Tú Chi đối với con cái dù sao cũng còn chút chân tình hơn Lâm Thủ Nghĩa. Vì muốn Lâm Kiều giúp tìm người, bà ta có thể hạ mình xin lỗi và cầu xin người khác.

Nhưng cũng không khỏi nghĩ đơn giản, tưởng rằng chỉ cần vài câu xin lỗi là có thể xóa bỏ mọi ân oán trong quá khứ. Nếu tìm được Lâm Vĩ, liệu bà ta có lập tức trở lại con người trước đây không, cũng không thể chắc chắn được.

"Sau này tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa". Rất người đều nói câu đó khi gặp chuyện, nhưng thói quen khó thay đổi, thực sự có mấy ai làm được?

Lâm Kiều không nói thêm gì, trước tiên cô đến thị trấn gửi điện tín, sau đó gặp lại hai viên cảnh sát hôm qua. "Liệu có thể đến các bến xe trong thị trấn và huyện tìm thêm không?"

Tối qua trước khi ngủ, cô vẫn nghĩ về vấn đề này. Thôn Sa Hà chỉ có một trường tiểu học, mà cũng chỉ dạy đến lớp ba. Sau đó, Lâm Vĩ phải lên thị trấn học tiếp, người quen biết anh ấy ở đó cũng không ít. Nếu mấy ngày nay anh ấy vẫn ở thị trấn, cần ăn cần ở, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, sao đến giờ vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín?

Liệu có khi nào, như anh ấy đã nói với Quách Yến, thực sự không muốn ở lại ngôi nhà đó nữa?

Đường sắt ở quê vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, chưa chính thức vận hành, nên phương tiện chính để ra ngoài vẫn là xe khách.

Các viên cảnh sát cũng nhớ ra điều này, nhưng hôm nay họ phải đi tìm hiểu thêm ở khu vực sông hồ, xem liệu có vụ tai nạn nào xảy ra gần đây không, nên chỉ có một người cùng Lâm Kiều đến bến xe.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Gia đình báo tin quá muộn, giờ tìm cũng khó, mỗi ngày có quá nhiều người đi xe, nhân viên bán vé cũng không chắc nhớ được." Trên đường đi, viên cảnh sát nói với Lâm Kiều.

Cô cũng biết, thời này vé xe không yêu cầu giấy tờ tùy thân, chỉ cần có tiền là mua được, nhưng ít nhất cũng phải thử chứ.

Sau khi hỏi thăm vài tuyến xe, kết quả vẫn là không có manh mối gì. Trời mỗi lúc một nắng gắt, mồ hôi túa ra ướt cả áo, viên cảnh sát cũng mệt lả. Lâm Kiều định đi mua mấy que kem thì bất chợt dừng bước: "Còn quầy báo mới mở bên đường thì sao?"

Cả viên cảnh sát và Lưu Ngọc Lan đều ngớ người.

Vì con người cần ăn uống nên họ đã hỏi quanh các quán ăn và cửa hàng trong thị trấn chiều hôm qua, nhưng không ai thấy Lâm Vĩ. Nhưng họ lại quên hỏi ở quầy báo. Đây là một điểm mới được lập sau cải cách mở cửa, bán báo và cũng cung cấp dịch vụ gọi điện thoại. Trước đây báo chí chỉ được phân phối qua cơ quan hoặc bưu điện, không bán cho cá nhân.

Quầy báo gần bến xe này vì vị trí đặc biệt nên còn bán thêm bánh mì và bánh quy. Bên cạnh có người bán trứng luộc trà với một bếp lò nhỏ. Khi họ đi qua đây hôm qua thì đã quá muộn, cả quầy báo lẫn sạp trứng trà đều đã đóng cửa.

Mọi người nhìn nhau, nhanh chóng bước tới hỏi thăm, lần này cuối cùng cũng có người đã từng gặp Lâm Vĩ.

"Thằng nhóc này tôi có nhớ, từng mua trứng trà ở đây. Không biết có phải lâu rồi không ăn uống hay không mà ăn rất nhanh, suýt nữa bị nghẹn, lại còn vừa ăn vừa khóc," người bán trứng trà nhớ lại rồi chỉ sang quầy báo bên cạnh, "Nó còn qua đó mua giấy viết thư, bảo là muốn viết gì đó."

Mọi người nhanh chóng tới quầy báo hỏi thăm thêm. Từ tay người quản lý quầy, họ nhận được một bức thư chưa kịp gửi đi.

Nét chữ trên thư rất quen thuộc, có hai chỗ bị mờ đi vì những vết nước mắt làm nhòe mực. Hiển nhiên là người viết thư đã khóc, nhưng có lẽ vì không muốn tốn tiền mua giấy mới nên đã lau vội chỗ nước mắt, để lại những dấu bôi xóa trên tờ giấy.

"Bố, mẹ, con đi lên thành phố tìm việc rồi, bố mẹ đừng lo."

Câu mở đầu đơn giản thế thôi. Tôn Tú Chi nhận bức thư, hai tay run run, đọc từng câu từng chữ với vốn liếng văn hóa ít ỏi của mình.

Vì đây là manh mối duy nhất nên cảnh sát đã mở bức thư ra xem trước, sau đó mới gửi lại cho hai vợ chồng nhà họ Lâm. Lâm Kiều cũng đọc trước nội dung lá thư trên đường về, trong lòng nặng trĩu.

Điều khó khăn nhất trong cuộc đời Lâm Vĩ có lẽ chính là cái gọi "tất cả vì con" của bố mẹ.

Vì tốt cho anh ấy, họ không màng tới cảm xúc và tình thương của anh ấy với Lâm Kiều, kiên quyết bán cô đi.

Vì tốt cho anh ấy, họ cho rằng Quách Yến không xứng với anh ấy, không chút đắn đo mà tát cô ấy hai cái, nói nhiều lời làm nhục cô ấy.

Hồi còn nhỏ cũng vậy, những lần con trai nghịch ngợm đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng Tôn Tú Chi lại tìm tới nhà đứa trẻ kia mà đánh cho một trận. Kể từ đó, không còn đứa trẻ nào dám chơi với anh ấy nữa...

Tựa như kể từ khi mất đứa con út, họ càng giữ chặt lấy Lâm Vĩ như bảo vật cuối cùng của mình, siết chặt tới mức anh ấy ngày càng nghẹt thở.

"Căn bản là do con bất tài. Nếu con tự tìm được việc làm, kiếm được tiền, nhà mình đã không phải bán Kiều Kiều đi. Nếu con có khả năng đứng vững trong nhà, thì đã không phải tới thời đại này rồi mà tình yêu tự do vẫn phải lén lút, sợ bố mẹ phản đối..."

Trong thư, Lâm Vĩ không chỉ trích trực tiếp, nhưng từng câu từng chữ như những lời trách móc vô hình.

"Bây giờ đã cải cách mở cửa rồi, nhiều người đã bắt đầu kinh doanh. Con là đàn ông có tay có chân, chắc chắn sẽ không chết đói. Đợi con ổn định xong, con sẽ tìm cách gửi thư về nhà. Nếu con không làm nên chuyện, con sẽ không trở về..."

"Thằng con chết tiệt, không có hộ khẩu thì nó thành người không giấy tờ, kiếm việc đâu dễ thế?" Tôn Tú Chi vừa đọc vừa khóc nấc lên.

Sắc mặt Lâm Thủ Nghĩa cũng chẳng khá hơn, dù ông ta không nói gì, nhưng ánh mắt đã dán chặt vào Lâm Kiều.

Cái người vừa biết cách nhờ vả, vừa có lòng tự trọng này, dù muốn nhờ cô giúp đỡ, vẫn phải đợi cô mở lời trước.

Lâm Kiều chỉ làm ngơ như không thấy, thực ra cô cũng chẳng thể giúp gì được.

Thời đại này thông tin không mấy phát triển, ngay cả việc bắt tội phạm chạy trốn cũng kéo dài nhiều năm, huống chi là một người bình thường.

Cô đứng dậy nói, "Anh Đại Vĩ lúc rời đi có dặn người ở quầy báo, nếu sau ba ngày không ai tìm đến thì gửi bức thư này đi. Anh ấy đã dán tem sẵn rồi. Hôm qua người phụ trách quầy báo có việc nhà nên không đi gửi, vì vậy mà thư mới bị hoãn lại đến hôm nay."

Còn trong ba ngày đó, bố mẹ anh ấy lại bận rộn đi tìm địa chỉ của Lưu Ngọc Lan, chẳng hề đi tìm. Nếu Lâm Vĩ biết được, không biết anh ấy sẽ có cảm xúc gì...

Lâm Kiều không nán lại thêm, "Giờ đã có tin tức của anh ấy, cháu xin phép về." Không đợi mấy người trong nhà phản ứng, cô nhanh chóng rời đi.

Cô ra khỏi sân, dưới cái nắng hè rực rỡ, cảm giác ngột ngạt và nặng nề trong ngôi nhà dần dần được xua tan.

Lâm Kiều thở ra một hơi, nghĩ ngợi một lát rồi đi sang nhà Quách Yến bên cạnh, báo cho cô ấy biết tin tức về Lâm Vĩ và đưa cho cô ấy xem lá thư.

Đọc thư xong, Quách Yến trầm mặc một hồi, không thể hiện rõ là buồn, lo lắng hay luyến tiếc. Một lúc lâu sau, cô ấy mới ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nói, "Cũng tạm được, cuối cùng cũng ra dáng đàn ông."

Nếu Lâm Vĩ không rời đi, cả cuộc đời anh ấy cũng sẽ chỉ như vậy. Chỉ khi ra đi mới có một chút hy vọng khác.

Thấy Lâm Kiều nhìn mình, cô ấy hừ lạnh một tiếng, "Cậu nghĩ nếu anh ấy vô dụng, tôi sẽ để mắt tới anh ấy sao? Lúc đó nếu anh ấy không đứng ra bảo vệ tôi, không kéo chặt lấy mẹ anh ấy, tôi... tôi đã..."

"Cậu đã đánh trả?"

"Thôi, không nói chuyện này nữa. Mấy tháng không gặp, cậu thay đổi nhiều đấy."

Quách Yến tính cách mạnh mẽ lại giỏi giang, ngay cả trong công việc đồng áng cũng hơn nhiều đàn ông, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Lâm Kiều trước đây.

Lâm Kiều đã rời đi ba tháng, giờ cũng không sợ bị người khác nhận ra sự thay đổi của mình, cô thoải mái nhướng mày, "Không thay đổi, chẳng lẽ lại ngồi chờ bị bán đi? Còn cậu và anh Đại Vĩ, trước đây sao tôi không nhận ra gì hết?"

"Cái gì cũng đợi cậu nhận ra à?" Quách Yến lườm cô, thấy giờ đây cô không còn chỉ biết im lặng như trước, ngược lại khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn, "Trước đây tôi đã nói cậu quá hiền lành, đáng ra phải đấu tranh với họ. Cậu đâu có nợ nần gì họ, dựa vào đâu mà họ vừa lấy trợ cấp của bố cậu vừa bắt nạt cậu?"

Lâm Kiều không phải không muốn phản kháng, chỉ là thời điểm cô tới không đúng, mọi thứ đã quá muộn, cô không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng với tính cách của Quách Yến, dù chỉ có chút lợi thế nhỏ, cô ấy cũng sẽ không chịu đựng, thà rằng làm tổn thương đối phương và cả chính mình còn hơn là để bản thân chịu nhục.

"Lần này, anh Đại Vĩ đã đi rồi, tôi xem họ làm thế nào." Quách Yến không nhịn được lại nhắc tới chuyện này.

Cái bảo vật được nắm chặt trong tay bỗng chốc bay mất, giờ không biết đang ở nơi đâu. Chỉ cần một ngày chưa trở về, vợ chồng nhà đó sẽ luôn trong trạng thái thấp thỏm lo sợ.

Sau khi nói xong với vẻ khinh khỉnh, Quách Yến lại rơi vào trầm ngâm. Một lát sau cô ấy thấp giọng hỏi: "Kiều Kiều, nói thật với tôi, bây giờ bên ngoài có dễ tìm việc không?"

Nói gì thì nói, cô ấy vẫn lo lắng. Lâm Kiều cũng không giấu giếm, "Không có hộ khẩu thì không thể tìm được công việc chính thức. Nhưng so với việc ở lại thôn làng làm ruộng, lao động bên ngoài chắc chắn kiếm được nhiều hơn. Giờ đã có người bắt đầu lập xưởng tư nhân, có thể sau này sẽ vào làm công nhân trong đó."

"Cũng có nghĩa là ra ngoài, cơ hội ở ngoài nhiều hơn ở trong thôn đúng không?"

Lời nói của Quách Yến khiến Lâm Kiều liếc nhìn cô ấy một cái, "Nếu cậu cũng muốn ra ngoài, tốt nhất là nên chờ thêm một chút, bây giờ chưa chắc đã an toàn."

"Cậu nghĩ tôi ngu ngốc như anh trai cậu, chạy ra ngoài làm người vô gia cư à? Tôi cũng phải xem xét xung quanh trước đã."

Lời Quách Yến nói khiến Lâm Kiều không hỏi thêm gì nữa, ngược lại cô ấy lại hỏi Lâm Kiều: "Cậu ở Yến Đô thế nào? Lần trước cậu đi, tôi còn không kịp tiễn cậu."

"Tôi rất ổn, tìm được một công việc, làm giáo viên ở trường quân đội."

"May mà cậu nhanh chóng kết hôn, nếu không hai vợ chồng kia không biết sẽ bày mưu tính kế bao nhiêu lần. Tôi cũng có con mắt không tốt, sao lại thích anh trai cậu nhỉ?"

Ra khỏi nhà Quách, thời gian đã gần trưa, Lâm Kiều và Tiểu Phương bàn bạc một chút, quyết định không ở lại đây lâu, ăn trưa xong sẽ lên đường về Yến Đô.

****

Bất kể là nhà họ Lâm hay nhà Lưu Ngọc Lan, đều không có chỗ nào cho Lâm Kiều trú ngụ, nhưng ngôi nhà nhỏ hai tầng mới ở được hai tháng lại mang đến cho cô chút cảm giác thuộc về. Cô thậm chí không cần đợi vào cửa, chỉ từ xa nhìn thấy hình dáng quen thuộc trong bóng đêm, lòng cô đã thoải mái hơn nhiều.

Quý Đạc rõ ràng vẫn chưa ngủ, rất nhanh một bóng dáng cao lớn từ ánh sáng tầng hai bước ra, "Về rồi à."

"Về rồi." Lâm Kiều đáp lại, sau đó cảm ơn Tiểu Phương, cầm đồ xuống xe.

Quý Đạc giúp cô tiếp đồ, cũng không hỏi thêm gì, trực tiếp bảo Tiểu Phương về nghỉ ngơi.

Khi mang đồ lên tầng hai, Lâm Kiều đã thay quần áo, không nói với anh một câu nào đã ngã xuống giường.

Quý Đạc chỉ thu dọn một chút đồ trên bàn sách, rất nhanh đã tắt đèn.

Ngày hôm sau khi Lâm Kiều tỉnh dậy, bên cạnh giường trống không, người đàn ông đã đi quân doanh, trên bếp vẫn còn để lại đồ ăn cho cô.

Lâm Kiều ăn xong, cầm phiếu đi tắm, về đến nhà thì bỏ hết quần áo trong mấy ngày đi đường vào máy giặt.

Cũng may là tự mình lái xe đi, trên đường có chỗ thay đồ, nếu không vào mùa hè, ra ngoài một chuyến xa, về nhà trên người còn chẳng phải hôi rình sao.

Giữa trưa Quý Đạc về nhà, tiện thể mang cơm về.

Vậy là không cần phải đối mặt với cái nắng chói chang để ra ngoài ăn, Lâm Kiều nhận hộp cơm để lên bàn ăn, vừa định đi lấy bát đũa thì người đàn ông bất ngờ lên tiếng: "Em không có gì muốn nói với anh à?"

Câu này nghe sao mà quen quen?

Tay Lâm Kiều đang giơ về phía kệ đũa liền ngưng lại, nghĩ mình cũng không làm gì cả, "Anh hỏi chuyện lần này về nhà đúng không?"

Quý Đạc không lên tiếng.

Lâm Kiều ngồi xuống, vừa ăn vừa nói cho anh biết quá trình và kết quả lần này về nhà tìm người, "Em đã nhờ mẹ giúp em để ý, nếu như anh họ có tin về, chắc chắn mẹ sẽ nói với em."

Nghe nói Lâm Vĩ bỏ đi là vì trong nhà đánh bạn gái mình, Quý Đạc nhíu mày, rõ ràng không đồng ý nhưng cũng không nói gì.

Lâm Kiều cũng biết nếu đổi lại là anh, chắc chắn sẽ không xử lý một cách trẻ con như vậy, cũng sẽ không để mình rơi vào tình huống này.

Nhưng mỗi người đều có tính cách và môi trường trưởng thành khác nhau, cách xử lý vấn đề tự nhiên cũng khác nhau.

Lâm Kiều vừa định đi rửa bát, đã bị Quý Đạc giành lấy rửa qua loa mấy cái là xong.

"Anh có chuyện muốn nói với em."

Người đàn ông cầm chiếc cốc sứ đặt trên bàn trà trong phòng khách, ra hiệu cô theo mình lên phòng ngủ trên tầng hai, lại ra hiệu cô ngồi đối diện bàn sách.

Thái độ này có vẻ khá trang trọng, Lâm Kiều đã bắt đầu suy nghĩ không biết mấy hôm này đã xảy ra chuyện gì, thì thấy người đàn ông sắc mặt nghiêm túc đặt cốc sứ xuống, "Đồng chí Lâm Kiều, anh nghĩ có một số vấn đề về niềm tin giữa vợ chồng, anh cần phải nói chuyện với em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi