"Cô định lấy đề thi của họ làm gì?" Tổ trưởng Cao rõ ràng chưa hiểu ý của Lâm Kiều khi cô đột nhiên nhắc đến việc này.
Nghe thấy vậy, Lâm Kiều cũng hơi ngạc nhiên: "Trước giờ trường chúng ta chưa từng lấy đề thi để tham khảo của mấy trường xếp hạng cao sao?"
Có vẻ như các thầy cô cách đây bốn mươi năm thực sự quá chân chất. Hồi cô đi học, các trường trong thành phố còn tìm cách lấy đề của các trường trọng điểm, còn trường trọng điểm thì lại muốn lấy đề của cấp tỉnh. Ai mà chưa từng làm điều đó? Thậm chí có những trường trung học nổi tiếng khắp cả nước, đề thi của họ còn được in thành sách để bán làm tài liệu ôn tập.
Nhìn phản ứng của tổ trưởng Cao, có vẻ trường này thật sự chưa từng làm điều đó, thậm chí không biết liệu có trường nào khác từng nghĩ đến chuyện này không.
Lâm Kiều lại hỏi tiếp: "Vậy còn đề thi đại học các năm trước thì sao? Trường mình có cho học sinh làm thử không?"
"Đề thi đại học thì có chứ, không làm đề thi đại học thì sao biết được thi đại học ra cái gì?"
"Vậy thì cũng tương tự thôi," Lâm Kiều nói. "Các trường xếp hạng cao năm nào cũng đỗ được nhiều sinh viên đại học, ngoài việc dạy tốt, chắc chắn họ cũng rất giỏi dự đoán đề. Lấy vài bộ đề của họ cho học sinh làm thử thì chỉ có lợi. Đồng thời chúng ta cũng có thể kiểm tra xem mình còn thiếu sót ở đâu."
Lần này không chỉ tổ trưởng Cao, mà cả giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 ang miệt mài chấm bài bên cạnh, cũng ngẩng đầu lên: "Ý kiến này hay đấy, trước giờ thật sự không ai nghĩ đến."
Đó là vì trước giờ chưa có ai đến từ bốn mươi năm sau như cô, nếu không thì chuyện này đã có từ lâu rồi, vì trong bốn mươi năm tới, đây sẽ là quy trình cơ bản...
Tất nhiên là những điều đó không thể nói ra. Lâm Kiều chỉ cười nhẹ: "Em chủ yếu muốn lấy một bộ đề của họ, xem sự chênh lệch giữa hai trường hiện giờ lớn đến đâu. Dù sao thì lớp 11/3 và lớp 11/4 đang tiến bộ từng ngày, hai lớp mà tổ trưởng Cao dẫn dắt cũng vậy. Bây giờ chúng ta chắc chắn đã mạnh hơn so với kỳ thi liên tỉnh năm ngoái rồi, đúng không?"
Đó là sự thật. Riêng hai lớp mà Lâm Kiều chủ nhiệm, sự tiến bộ của học sinh đã đủ kéo điểm trung bình của cả khối lên vài điểm.
Chưa kể có cô đốc thúc phía sau, tổ trưởng Cao không dám lơ là chút nào, hết làm thí nghiệm lại xem sách giáo khoa bổ trợ, tinh thần còn nhiệt huyết hơn cả khi mới vào nghề.
Anh ta vốn chỉ dựa vào kinh nghiệm cũ, quên mất còn có chuyện này, nghe xong thì cuối cùng cũng giãn mày ra: "Được, tôi sẽ tìm cách lấy thử một bộ."
"Lấy cho tôi luôn một bộ đề toán nữa," giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 nói. "Tôi cũng muốn xem đề của họ ra như thế nào, năm nào thi liên tỉnh họ cũng đứng trong top mười."
"Không vấn đề gì." Tổ trưởng Cao đặt ly nước đã cầm nãy giờ xuống, tự tin đảm bảo: "Tôi có một người bạn dạy cấp hai ở trường đó, quan hệ khá tốt."
Nhưng chưa qua ba ngày, lời hứa đó đã bị vả thẳng vào mặt.
Không phải vì người bạn đó không muốn giúp, mà là khi bạn của anh ta đến hỏi ở cấp ba, trường kia lại hỏi ngược lại là ai muốn đề thi, sau đó thì không thấy hồi âm nữa.
"Tôi không hiểu nổi, đề thi của họ là bí mật quốc gia chắc? Ngay cả xem cũng không cho." Tổ trưởng Cao ngồi trong văn phòng, rõ ràng lại bị chọc tức thêm lần nữa.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 cũng lắc đầu khó hiểu: "Vậy tìm học sinh của trường họ được không? Sau kỳ thi giữa kỳ đề thi chắc sẽ phát lại."
"Đề thi có phát lại rồi, nhưng sau khi phát, họ lại thu hết về." Tổ trưởng Cao đã dạy mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ thấy trường nào nhỏ mọn như thế.
Trường của họ được chọn làm thí điểm thí nghiệm hóa học đầu tiên trên toàn quốc, không ít người đã có ý kiến trái chiều. Nhưng dù có nghĩ thế, làm quá lên như trường 21 kia thì đúng là hẹp hòi. Nhìn từ một góc độ khác, nếu không có Lâm Kiều viết thư kiến nghị, thì bây giờ cả nước còn chưa có điểm thí nghiệm nào.
"Hay để em về hỏi thử xem, nếu không được thì lấy đề của trường khác vậy." Lâm Kiều suy nghĩ một chút.
Dù Từ Lệ đã nghỉ hưu, nhưng bà vốn là một trong những giáo viên đời đầu sau khi đất nước thành lập, lại còn khá nổi tiếng ở Yến Đô. Quan hệ của bà vẫn còn rộng, biết đâu có cách để lấy được.
Lâm Kiều không nói ra, nên mọi người quên mất rằng cô có một bà mẹ chồng khá nổi tiếng trong giới giáo dục. Dù sao những gì cô đạt được hôm nay đều dựa vào năng lực của mình.
"Có được thì tốt, không có cũng chẳng sao." Tổ trưởng Cao không gây áp lực: "Chúng ta học hỏi kinh nghiệm thôi, trường xếp hạng cao nào cũng vậy, lấy đề trường nào chẳng được?"
Lâm Kiều hiểu lòng tốt của anh ta: "Em chỉ định hỏi thử xem sao, vừa hay mai là chủ nhật, em vốn cũng phải về nhà ăn cơm."
*****
Tuần này, hai vợ chồng cô và Quý Đạc không chỉ về nhà ăn cơm, mà áo khoác của cô và Từ Lệ đặt may ở tiệm may trước đó cũng gần xong rồi, cô muốn đến lấy trước bà một bước.
Hai người đi vòng qua, ghé lại tiệm may. Khi hỏi thì áo khoác họ đặt quả thật đã may xong.
Bác thợ may nheo mắt nhìn lại sổ ghi chép: "Hai người đến sớm rồi đấy nhỉ? Tôi ghi là sau thứ tư tuần sau mới lấy mà."
"Chúng cháu tin vào tay nghề của bác nên đến sớm một chút ạ," Lâm Kiều cười nói. "Cháu thấy bác làm việc gì cũng thích làm trước hạn, nên đến trước xem sao."
"Cô vợ này biết nói chuyện ghê," bác thợ may cười nhìn thoáng qua Quý Đạc, rồi quay vào trong lấy áo.
Quý Đạc cũng nhìn sang Lâm Kiều: "Em cố tình đến sớm để trả tiền à?"
Lâm Kiều cũng không chối: "Lần trước chúng ta cưới, toàn bộ đồ của em mặc đều do mẹ mua. Bây giờ có tiền rồi, sao có thể để mẹ phải chi nữa?"
Đúng lúc đó, bác thợ may bê đồ ra: "Hai người thử xem, có chỗ nào cần chỉnh sửa không?"
"Để cháu về thử luôn một thể." Lâm Kiều định từ chối, nhưng Quý Đạc đã cầm lấy chiếc túi cô đang xách: "Thử đi."
Lâm Kiều cũng mở ra chiếc áo khoác mà thợ may đưa, tổng cộng hai chiếc, đều được may từ loại vải nỉ cao cấp nhất hiện nay. Một chiếc ngắn hơn, chiếc kia dài hơn. Khi cô đang kéo tay áo thì tay áo bên trong bị gập lại. Cô vừa định chỉnh lại thì Quý Đạc đã vươn tay tới giúp cô vuốt phẳng nếp gấp.
Ngoại trừ khi còn bé, Lâm Kiều chưa từng có ai giúp mình chỉnh tay áo như vậy, liền ngước mắt lên nhìn người đàn ông một chút.
Người cán bộ này vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, như thể đang chỉnh sửa tài liệu trong văn phòng. Sau khi xong, anh mới thả tay áo xuống, đánh giá cô: "Cũng được."
Câu "cũng được" này có nghĩa là rất đẹp rồi. Lâm Kiều có dáng người đẹp, diện mạo lại thanh tú, bộ áo khoác nỉ dày dặn cũng không làm cô trông nặng nề hơn. Cô kiểm tra trước sau một lượt, không thấy chỗ nào không vừa, liền bảo bác thợ may gói lại: "Chiếc còn lại cháu sẽ mang về cho mẹ cháu thử. Nếu không vừa, cháu sẽ quay lại nhờ bác chỉnh sửa."
"Được thôi, nếu không vừa cứ mang đến đây, tôi sẽ chỉnh sửa giúp." Bác thợ may cười tiễn hai người ra cửa rồi mới quay lại đón tiếp khách hàng khác.
Có người hỏi: "Vừa rồi hai người đó là con trai và con dâu của cô giáo Từ phải không?"
"Đúng rồi, họ đến đây trả tiền trước." Bác thợ may từng tiếp xúc với nhiều kiểu người khác nhau, làm sao không biết tại sao Lâm Kiều lại đến sớm như vậy.
"Hai người đó trông sống rất ổn mà? Tôi còn tưởng con trai bà ấy sẽ không hài lòng." Người khách không nhịn được quay sang người bạn bên cạnh thì thầm.
"Đã lấy vợ trẻ hơn nhiều tuổi thế, thì có gì mà không vui chứ? Hơn nữa, cô ấy lại rất giỏi. Dạo trước không phải cô ấy đã giành được nhiều sự chú ý khi dạy một tiết học công khai sao?"
"Vậy con dâu cả của họ chắc tức lắm? Nghe nói trước đây bà ta là hoa khôi của đoàn văn công, múa rất giỏi. Sau khi kết hôn rồi chuyển sang công việc quản lý, dường như chẳng còn thành tích gì đáng kể..."
*****
Khi Từ Lệ thấy Lâm Kiều mang đồ về sớm, bà liền hiểu ngay ý của cô: "Con đúng là đứa trẻ chu đáo, lại còn tranh phần trả tiền."
"Chẳng phải tiện đường sao? Vừa hay con nhờ Quý Đạc giúp con mang đồ về." Lâm Kiều không đề cập đến chuyện tiền bạc, liền mở áo khoác ra nói: "Mẹ thử xem có vừa không."
So với sự tinh tế thể hiện trên bề mặt của Diệp Mẫn Thục, Lâm Kiều luôn làm việc một cách khéo léo, khiến người khác cảm thấy thoải mái mà không nhận ra.
Từ Lệ mỉm cười cởi chiếc áo gile đang mặc trong nhà, nhận lấy chiếc áo khoác từ Lâm Kiều rồi mặc thử. Lâm Kiều lập tức khen ngợi với ánh mắt rạng rỡ: "Mẹ mặc cái này đẹp lắm, nhìn mẹ càng tươi tắn hơn."
"Trong mắt con, mẹ mặc gì cũng đẹp cả." Mặc dù nói vậy, nhưng Từ Lệ vẫn không giấu nổi nụ cười tươi, thậm chí còn giơ tay lên khoe với ông chồng.
"Cũng được" Ông cụ đánh giá với vẻ mặt điềm tĩnh, y hệt Quý Đạc, quả đúng là bố con, câu nói cũng giống nhau y đúc.
Từ Lệ không chấp nhặt với ông, cởi áo khoác ra, kéo Lâm Kiều qua một bên: "Con thử chưa?"
"Con thử rồi, tất cả đều vừa vặn." Lâm Kiều mặc lại chiếc áo trước mặt Từ Lệ, chỉ khi thấy bà cười hài lòng, cô mới gấp áo cẩn thận lại.
Khi giúp Từ Lệ cất áo khoác vào phòng, Lâm Kiều liền tiện thể hỏi chuyện đề thi: "Không biết mẹ từng dạy ở trường nào, có quen biết ai trong ngành giáo dục không?"
"Mẹ dạy ở trường trung học trực thuộc Đại Học Nhân Dân Trung Quốc." Từ Lệ chẳng ngần ngại mà đồng ý giúp cô tìm đề thi: "Sao con lại nghĩ đến việc lấy cái đó?"
"Con chỉ muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ những trường khác thôi." Lâm Kiều kể lại với Từ Lệ những gì cô đã nói với tổ trưởng Cao.
Từ Lệ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đó là một ý kiến hay." Bà không nhịn được mà nắm tay Lâm Kiều: "Sao mẹ lại không sinh ra một người có tố chất làm giáo viên như con nhỉ?"
Khi hai mẹ con từ trong phòng bước ra, Từ Lệ trông có vẻ còn hài lòng hơn lúc đi vào, bà nói: "Chuyện đó cứ để mẹ lo, lát nữa mẹ sẽ gọi cho họ."
Quý Đạc lúc đó đang ngồi uống trà cùng ông cụ, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn hai người, đặc biệt là Lâm Kiều: "Hai người nói gì vậy?"
Từ Lệ không kìm được muốn nhìn Lâm Kiều. Trước đây mỗi khi bà nói chuyện gì đó, con trai bà chưa bao giờ hỏi đến.
Lâm Kiều không biết Quý Đạc trước đây thế nào ở nhà, cũng chẳng suy nghĩ nhiều: "Chỉ là một vài đề thi giữa kỳ của mấy trường top đầu, em hỏi mẹ xem có thể lấy được không."
Nghe đến việc liên quan đến trường học, Quý Đạc không hỏi thêm gì nữa. Khi hai người trở lại phòng để thu dọn chăn bông dày cho mùa lạnh, Từ Lệ kéo tay ông cụ: "Ông không thấy hôm nay thằng hai khác lạ à?"
"Khác ở đâu?" Ông cụ rõ ràng không nhận ra điều gì, "Không béo hơn cũng không gầy đi, trông vẫn khỏe mạnh mà."
"Ý tôi là nó với Kiều Kiều ấy. Từ lúc vào nhà đến giờ, nó đã nhìn Kiều Kiều vài lần, tôi với Kiều Kiều vào phòng nói chuyện, nó cũng hỏi. Trước đây thằng hai có bao giờ thế đâu?"
Từ Lệ biết ông cụ không tinh ý, nên nói rõ luôn: "Tình cảm vợ chồng thế nào, thật ra có thể nhìn ra được. Nếu không, ban đầu sao tôi lại lo nó cứ lạnh lùng làm Kiều Kiều sợ? Ông tin không, nếu tôi không lấy được bài thi, thằng hai cũng sẽ tự tìm cách mà đưa cho Kiều Kiều."
"Tôi tin." Ông cụ chậm rãi uống trà, "Chỉ cần dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết là nó đoán được bà đang cố tình thử nó."
Từ Lệ: "..."
Mặc dù bị ông cụ làm cho bực mình, nhưng lời ông nói không sai. Bà sinh ra một đứa con trai tốt mọi bề, chỉ là quá khó đoán.
Mà đôi khi đàn ông hồ đồ một chút, dễ bị dẫn dắt lại chưa chắc đã là điều xấu. Nhìn con dâu cả thì biết, thằng cả cứ bị nó điều khiển chặt chẽ.
Vừa nghĩ đến nhà thằng cả, bên ngoài đã vang lên tiếng của Quý Linh, nghẹn ngào gọi: "Ông bà nội!"
Hai ông bà vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, vừa đứng dậy thì cửa phòng khách đã mở, Quý Linh chạy vào ôm chặt lấy Từ Lệ.
Từ Lệ vội vàng ôm cháu gái: "Có chuyện gì vậy, khóc lóc thế này?"
Ông cụ không tiện đến gần ôm cháu, nhưng vẫn đứng lo lắng: "Ai bắt nạt cháu à? Nói cho ông nghe, ông sẽ đánh kẻ đó!"
"Con... mẹ con..." Quý Linh nức nở vừa nói được vài từ, thì Diệp Mẫn Thục đã bước vào: "Mẹ chỉ nói con hai câu, có gì mà con lại chạy đi?"
Diệp Mẫn Thục rõ ràng cũng vội, vừa vào đã thấy ông bà Quý đang vây quanh Quý Linh, liền vội vàng chào hỏi: "Bố, mẹ."
"Con làm gì mà con bé khóc thế này?" Ông cụ rất thương cháu, thấy cháu gái như vậy liền hỏi ngay: "Trời lạnh thế này, con bé khóc suốt dọc đường, bị gió tạt vào thì sao?"
Diệp Mẫn Thục bị hỏi đến thì mặt đỏ bừng, ấp úng: "Con cũng có làm gì đâu, chỉ nói nó vài câu, ai ngờ nó lại phản ứng dữ dội như vậy..."
"Mẹ mắng con là đồ hư hỏng! Là không biết xấu hổ!" Quý Linh ngẩng đầu nói lớn vào mặt bà ta, rồi lại vùi mặt vào lòng Từ Lệ, khóc lớn hơn trước. Edit: FB Frenalis
Ông cụ đúng là tức giận thật sự: "Con bé mới mười ba tuổi đầu, lại nói với nó những lời như thế! Cô làm mẹ kiểu gì vậy?"
Sắc mặt Diệp Mẫn Thục càng khó coi, nhất là khi Quý Đạc và Lâm Kiều vừa về đến, lại còn trước mặt Lâm Kiều nữa.
Ông bà Quý luôn yêu quý Lâm Kiều, lúc nào cũng gọi cô là "Kiều Kiều", quý như vàng như ngọc. Còn bà ta thì sao? Toàn bị mắng mỏ mỗi khi gặp mặt.
Chưa kể đến chuyện hủy bỏ hôn ước đổi người, Lâm Kiều còn trẻ hơn bà ta hai mươi tuổi, mặt mũi bà ta biết để đâu?
Diệp Mẫn Thục nóng ruột, vành mắt cũng đỏ lên: "Bố, nếu bố muốn trách mắng con thì cũng phải cho con cơ hội giải thích chứ. Con đâu có tự dưng mắng con bé?"
Bà ta nói như thể muốn bật khóc, Quý Đạc nhíu mày, đi đến đỡ ông cụ: "Bố, cẩn thận huyết áp."
Lâm Kiều cũng chạy đến, vắt khăn nóng đưa cho Quý Linh: "Lau mặt đi."
"Cảm ơn... cảm ơn thím." Quý Linh nhận khăn, cảm ơn rồi lại không nhịn được, nước mắt vẫn tuôn rơi thêm.
Nhìn thấy cảnh này khiến Từ Lệ đau lòng không chịu nổi, liền vội vàng ôm lấy con bé, tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng con bé.
Chuyện xảy ra khiến Quý Đạc và Lâm Kiều bất ngờ, nhưng điều đó cũng giúp ông cụ Quý bình tĩnh lại. Ông ngồi trên ghế sofa hỏi Diệp Mẫn Thục: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Mẫn Thục hơi ấp úng, có vẻ lúng túng, nhưng Quý Linh vừa lau nước mắt vừa nức nở kể hết mọi chuyện.
Hóa ra xưởng phim Diên Đô đang chuẩn bị quay một bộ phim mới và đang tìm kiếm diễn viên. Họ cho rằng Quý Linh có vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu, rất phù hợp với một vai diễn trong phim. Quý Linh về nhà nói chuyện này với Diệp Mẫn Thục, nhưng bà ta lập tức nổi cáu. Bà ta không chỉ không đồng ý mà còn mắng Quý Linh thậm tệ, nói cô bé không biết xấu hổ, muốn làm những việc hạ tiện kia.
"Chẳng phải con cũng chỉ nghĩ đến gia đình chúng ta thôi sao? Con cháu nhà chúng ta làm sao lại đi làm diễn viên được? Chẳng phải như vậy sẽ làm mất mặt bố mẹ sao?" Diệp Mẫn Thục biện hộ cho mình.
"Thời đại nào rồi mà còn mở miệng ra là chê bai diễn viên?" Ông cụ Quý rõ ràng không hài lòng, "Chẳng phải cô cũng từng là diễn viên múa sao?"
Diệp Mẫn Thục lúng túng, cứng họng không nói được gì. Quý Linh thì tiếp tục khóc, "Lúc nhỏ con muốn học múa, mẹ cũng không cho, nói rằng gia đình mình không thể học mấy thứ đó."
Không lạ gì khi mỗi lần Quý Linh nhảy vài bước, thì Diệp Mẫn Thục đều không hài lòng. Lâm Kiều dần hiểu ra rằng Diệp Mẫn Thục rất nhạy cảm về xuất thân của mình.
Điều này không chỉ đơn thuần là để tâm, mà đã trở thành một nỗi ám ảnh. Vì tự ti nên bà ta mới kiêu ngạo và luôn đánh giá người khác dựa trên xuất thân của họ.
Ông cụ Quý cũng hiểu ra điều này, "Học múa hay làm diễn viên cũng chỉ là một nghề thôi, có gì đáng xấu hổ? Cô tự khinh rẻ mình thì người khác mới khinh rẻ cô."
Ông cụ nói rất chân thành và sáng suốt, nhưng tiếc thay Diệp Mẫn Thục không hề lắng nghe. Bà ta muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy Quý Đạc ở bên cạnh thì đành nuốt lời lại.
Kể từ khi bà ta đẩy Lâm Kiều sang cho chú hai, ông cụ đã lạnh nhạt với bà ta, chuyện trong nhà cũng không gọi bà ta tham gia. Quý Trạch cũng vậy, mỗi khi bà ta định làm gì là nó lại tìm lý do ra ngoài. Dù bà ta có che đậy khéo léo thế nào, người ngoài cũng dễ dàng nhận ra rằng con dâu cả trong nhà họ Quý rõ ràng không bằng cô con dâu thứ hai là Lâm Kiều.
Ông cụ nhìn thoáng qua, biết ngay cô con dâu cả đang nghĩ gì. Ông đã dạy dỗ bà ta quá nhiều nhưng lần nào cũng vô ích, nên ông bảo bà ta đi về, "Quý Linh cứ ở lại đây với tôi và mẹ cô."
"Bố!" Diệp Mẫn Thục không nhịn được lớn tiếng gọi.
Ông cụ lập tức nghiêm mặt, "Là tôi, người làm ông nội này không xứng để cháu gái ở lại cùng, hay là cô đã quên hết những gì mình từng làm?"
Câu nói này quá nặng khiến Diệp Mẫn Thục không thể phản bác. Bà ta nhìn thoáng qua Lâm Kiều và Quý Đạc, chỉ đành lườm con gái một cái rồi quay người rời đi.
Cái lườm đó là dành cho ai, Lâm Kiều hay Quý Đạc?
Lâm Kiều khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì Quý Đạc đã gọi Quý Linh, "Lại đây."
Quý Linh nhìn chú nhỏ rồi từ từ bước lại, nhưng thay vì đến gần Quý Đạc, cô bé lại vùi mặt vào lòng Lâm Kiều, "Thím nhỏ." Môi cô bé mím chặt, cố gắng ngăn nước mắt.
Cô bé đang khóc, vậy mà Quý Đạc lại gọi cô bé đến với vẻ mặt nghiêm nghị, nếu ai không biết còn tưởng là chuẩn bị mắng mỏ. Lâm Kiều không nhịn được lườm Quý Đạc một cái.
Ánh mắt đó hơi giống kiểu ánh mắt có chút "gai góc" mà cô đã từng thể hiện ở bệnh viện. Quý Đạc khựng lại một chút, rồi nhận lấy khăn lông từ tay Quý Đạc Linh, đứng dậy đi giặt.
Khi anh quay lại, Quý Linh vẫn ôm chặt lấy Lâm Kiều, thì thầm bên tai cô, "Mẹ cháu chắc chắn sẽ không cho cháu đi đâu." Nói rồi cô bé còn liếc nhìn về phía ông cụ Quý và Từ Lệ.
Rõ ràng cô bé đang muốn ông cụ và Từ Lệ nói giúp với Diệp Mẫn Thục, nhưng cả hai đều không lên tiếng.
Quý Linh mới 13 tuổi, đừng nói gì đến việc họ có thuyết phục được Diệp Mẫn Thục hay không, ngay cả ông cụ cũng không muốn cô bé ở độ tuổi này đã đi đóng phim.
Ông cụ giận là vì những lời của Diệp Mẫn Thục quá xúc phạm.
Quý Linh phát hiện ra điều này thì lại muốn khóc. Lâm Kiều cầm chiếc khăn Quý Đạc vừa giặt xong, giúp cô bé lau mặt, "Nói với thím nhỏ, tại sao cháu muốn đi đóng phim?"
"Có thể lên truyền hình, lên màn ảnh lớn, để mọi người đều thấy mình, thật oai biết bao." Mắt Quý Linh sáng lên khi nói điều đó.
"Nhưng mấy hôm trước thím nhỏ dạy cháu làm thí nghiệm hóa học, cháu chẳng phải cũng thấy rất thú vị sao?" Lâm Kiều dịu dàng nói, đôi mắt cũng ánh lên niềm vui.
Câu hỏi đó làm Quý Linh bối rối. Dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, đâu thể hiểu rõ mình muốn gì trong tương lai.
Giọng của Lâm Kiều càng trở nên mềm mại hơn, "Cháu cũng nhận ra rồi phải không? Sở thích của cháu có thể thay đổi. Đợi đến khi cháu lớn hơn, khi đó những gì cháu thực sự thích mới đáng để cháu dốc hết sức mình để theo đuổi." Thấy nét mặt của Quý Linh dường như đang suy tư, Lâm Kiều liền buông tay, "Nào, đi chải lại tóc đi."
Từ lúc Lâm Kiều bắt đầu nói, Từ Lệ đã mỉm cười nhìn cô một cách dịu dàng. Thấy hai thím cháu đứng dậy, bà càng thêm hài lòng, "Kiều Kiều sau này chắc chắn sẽ là một người mẹ tuyệt vời."
Quay sang nhìn con trai mình cũng đang chăm chú nhìn theo bóng Lâm Kiều, bà không nhịn được nói thêm, "Mẹ nhớ Kiều Kiều hai tháng gần đây kinh nguyệt đều đặn hơn nhiều rồi."
"Ừm." Quý Đạc không hề đáp lại ý bà, chỉ sờ thử bình trà thấy nước đã nguội, liền đứng dậy đi rót nước mới.
Anh thừa biết Từ Lệ đang ngụ ý gì, nhưng Lâm Kiều còn phải thi đại học, bây giờ không thể nghĩ đến chuyện con cái, mà anh cũng không muốn ép cô.
Quý Linh ở lại nhà ông bà đến tận chiều, lúc này Quý Quân mới gượng gạo đến đón cô bé về.
Ông cụ vừa nhìn đã biết ai là người giật dây cho con trai cả đến đây, nên không thèm giữ sắc mặt tốt với ông ta, "Nếu vợ con không biết dạy con thì mang Tiểu Linh đến đây để bố nuôi. Dù sao bố cũng đã nghỉ hưu rồi, chẳng có ai nghe bố nói, vừa hay có thời gian bầu bạn với cháu gái."
Quý Quân nghe vậy, vẻ mặt càng thêm bối rối, nhưng Quý Linh đã bình tĩnh hơn nhiều, dù miệng vẫn còn chu lên nhưng cô bé vẫn theo bố về nhà.
Trời bây giờ tối nhanh hơn, Từ Lệ cũng không giữ Quý Đạc và Lâm Kiều lại lâu, chỉ giúp họ đóng gói ít đồ ăn rồi tiễn họ về.
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
*****
Sáng thứ Hai, đến trường, hiệu phó Tề đưa cho văn phòng khoa học tự nhiên một bộ đề thi, "Đây là đề thi giữa kỳ của trường trung học trực thuộc Đại Học Sư Phạm, các người xem có hữu ích không."
Đúng là một bộ đầy đủ, bao gồm cả sáu môn khoa học, tổ trưởng Cao nhìn thấy không nhịn được hỏi: "Thầy đã đến trường trung học trực thuộc Đại Học Sư Phạm để xin đề thi à?"
"À, sáng nay có việc đi qua đó." Hiệu phó Tề vô tình liếc nhìn Lâm Kiều, "Gặp được Ngô Hải Dương, tình cờ nói về chuyện này."
Ngô Hải Dương có thành tích tốt, trước khi thực tập đã có không ít giáo viên giới thiệu trường cho anh ấy. Chính anh ấy muốn trở về trường cũ, sau khi rời khỏi rất nhanh đã đến trường trung học trực thuộc Đại Học Sư Phạm thực tập.
Lâm Kiều không có ý kiến gì về người này, cười nói: "Vậy lần này còn phải cảm ơn anh ấy, chúng ta có thể thấy đề thi này đều là mới, chắc chắn anh ấy đã đặc biệt nhờ người xin về đúng không?"
"Đúng là đã đặc biệt nhờ người xin, nhưng người đó và cậu ấy đều là sinh viên của cùng một giáo viên đại học, có thể coi là đàn anh, rất chăm sóc cậu ấy."
Trong văn phòng khoa học, cả đám giáo viên không làm gì khác, đều tụ lại với nhau bắt đầu xem xét đề thi giữa kỳ của trường trung học trực thuộc Đại Học Sư Phạm.
Sau khi xem xong, họ mới phát hiện ra điều gì đó: "Tiến độ dạy của họ nhanh hơn chúng ta nhỉ? Câu này chúng ta mới học hai ngày trước."
Tổ trưởng Cao chỉ vào một câu hỏi, "Câu này tôi nhớ là trong bài học thứ ba từ dưới lên." Lấy sách giáo khoa ra, nhanh chóng lật đến kiến thức đã được kiểm tra.
Điều này làm cho mọi người không biết phải nói gì. Giống như bạn cùng bàn ban ngày học như bạn, nhưng buổi tối lại lén lút thức khuya, rồi đến khi thi lại điểm cao hơn bạn. Giữa kỳ vừa mới qua, người ta đã gần hoàn thành chương trình của kỳ thi cuối kỳ, làm sao không giỏi hơn chúng ta được?
"Chúng ta vẫn nên xem xét dạng bài thôi." Lâm Kiều không bị ảnh hưởng tâm lý, "Xem có kiến thức nào chúng ta chưa bao quát không."
Kiến thức mà cô học ở kiếp trước nhiều hơn bây giờ nhiều. Một bài thi dành cho lớp trọng điểm trước khi vào cấp ba, đều là tiếng Anh trung học, nói ra thì ai mà tin được?
Trong văn phòng đang xem xét đề thi lần thứ hai, bên ngoài có người gõ cửa, "Cô giáo Lâm Kiều có ở đây không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Kiều nhanh chóng đáp "Có", vừa mở cửa ra thì đứng ở bên ngoài đúng là tài xế của Quý Đạc - Tiểu Phương.
Tiểu Phương cầm một túi giấy dày cộp đưa cho cô, "Đoàn trưởng Quý bảo tôi mang cái này đến cho cô."
"Cảm ơn." Lâm Kiều nhận lấy, đoán tám phần là do cô nhờ Từ Lạc giúp xin đề thi.
Mở túi giấy ra, bên trong đúng là đề thi, nhưng tốc độ này quả là nhanh quá, mà số lượng thì...
Lâm Kiều cầm lên một chồng đề thi, phát hiện trên mảnh giấy bên ngoài có viết là của trường trung học trực thuộc Đại Học Nhân Đại, không chỉ có sáu môn khoa học, mà còn có cả môn xã hội, được gấp gọn gàng.
Bên dưới còn có đề thi của trường trung học trực thuộc Đại Học Sư Phạm và trường trung học 14, một số mảnh giấy rõ ràng là chữ viết của Từ Lệ, nhưng có hai cái lại là...
Ánh mắt Lâm Kiều hiện lên sự bất ngờ, đúng lúc đó bên cạnh tổ trưởng Cao "Ô" lên một tiếng, bỗng nhiên bật cười.
"Đây không phải là của trường trung học 21 sao? Tôi còn tưởng họ thực sự không cho ai mượn đề thi cơ!"