THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH

Kể từ ngày Lâm Vĩ để lại một lá thư rồi bỏ nhà ra đi, đã ba năm Lâm Kiều không gặp anh trai.

Cũng từ khi cô theo xe của Quý Đạc tới Yến Đô, Lâm Vĩ chưa từng gặp lại cô. Hai người không ngờ sẽ chạm mặt tại đây.

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều mới lấy lại bình tĩnh, trước tiên đánh giá Lâm Vĩ từ đầu đến chân, "Anh có vẻ sống tốt nhỉ?"

Lâm Vĩ vốn có ngoại hình ưa nhìn, nhưng trước đây làm nông, da dẻ đen sạm, tay thô ráp, ăn mặc xuề xoà trông rất quê mùa. Giờ đây trông anh ấy ăn mặc gọn gàng, da dẻ cũng trắng trẻo hơn, ba năm không gặp, có vẻ trẻ trung hơn cả lúc ra đi.

Nghe Lâm Kiều nói vậy, Lâm Vĩ vô thức đưa tay gãi sau đầu, "Cũng tạm."

Anh ấy lại hỏi cô: "Còn em? Sao em ở đây? Mấy năm qua sống có tốt không?"

"Anh hỏi nhiều thế, em trả lời cái nào trước đây?" Lâm Kiều bật cười.

Lâm Vĩ cũng cười, "Thì anh vui khi gặp lại em mà."

Nụ cười đó khiến anh ấy có lại phần nào dáng vẻ trước kia, cảm giác xa lạ giữa họ cũng vơi đi.

Lâm Kiều mỉm cười nói: "Em ổn, đang học cao học ở đây."

"Cao học à?" Lâm Vĩ tròn xoe mắt.

Nghĩ tới điều gì, mắt anh ấy thoáng hiện chút u ám và cảm giác tội lỗi, "Cũng phải, hồi đó em học giỏi lắm mà."

Lâm Kiều không thi đại học không phải vì năng lực, mà là vì gia đình không cho. Lúc đó bà nội cô sức khỏe kém, cần có người chăm sóc.

Có một số chuyện không phải anh ấy có thể thay đổi, Lâm Kiều không muốn nói tiếp chủ đề này, liền chuyển sang: "Anh đang tìm giáo sư Nghiêm phải không?"

"Là giáo sư Nghiêm tìm anh." Lâm Vĩ ngại ngùng cười, "Anh đang làm kỹ thuật viên cho một nhà máy phân bón, vừa cải tiến một công thức phân bón, giáo sư Nghiêm biết được nên muốn gặp anh."

"Cải tiến công thức phân bón?" Lâm Kiều nhìn Lâm Vĩ đầy thích thú, như thể đang tái khám phá con người anh ấy.

Phản ứng của cô khiến Lâm Vĩ cười ngượng ngùng hơn, "Chỉ là cải tiến chút thôi, đâu có giỏi như em đang học cao học ở Thanh Hoa."

"Anh cứ lo việc chính trước đã, xong rồi mình sẽ tìm thời gian hàn huyên sau." Lâm Kiều dẫn anh ấy đến văn phòng của Nghiêm Mậu Sơn.

Nhưng Nghiêm Mậu Sơn đã đi thí nghiệm ngoài đồng, chiều mới về.

"Vậy anh sẽ quay lại vào buổi chiều." Lâm Vĩ cũng không tỏ ra thất vọng.

Lâm Kiều không rõ Nghiêm Mậu Sơn ở đâu, "Đi ăn trưa trước đi, em mời anh tới quán ăn mới mở gần đây."

Lâm Vĩ theo cô ra ngoài, lúc này mới nhớ ra mà hỏi: "Phải rồi, em học ở đây, còn chồng em, anh ấy..."

Rõ ràng là mới gặp một lần, tên cũng không nhớ rõ.

Hồi đó, không chỉ Lâm Kiều, cả nhà đều nghĩ rằng người mà cô có hôn ước từ nhỏ chính là Quý Đạc, cuối cùng xoay đi xoay lại, cô vẫn thật sự cưới anh.

"Quý Đạc." Lâm Kiều cười, nói rõ tên, "Anh ấy có việc ở quân đội, đã ra tiền tuyến rồi."

"Ra tiền tuyến rồi à?" Lâm Vĩ kinh ngạc, sau đó lo lắng.

"Không sao đâu, sắp về rồi." Lâm Kiều lấy ra bức thư, "Đây là thư anh ấy gửi từ tiền tuyến, cứ ba tháng lại có một lá."

Lâm Vĩ nghe vậy mới yên tâm hơn chút.

Quán ăn nằm trong con hẻm nhỏ gần trường, đối tượng phục vụ chính là sinh viên. Lâm Kiều có vẻ thường xuyên đến đây ăn, vì cô rất quen thuộc với chủ quán.

Hai người ngồi xuống gọi món, sau khi chuẩn bị bát đũa, Lâm Kiều mới hỏi về cuộc sống của Lâm Vĩ suốt mấy năm qua.

"Anh ở tỉnh lân cận, không đi xa lắm." Lâm Vĩ nói, "Năm đầu tiên ra ngoài khổ lắm, anh phải ngủ dưới gầm cầu mấy tháng trời."

Không có hộ khẩu, không có giấy tờ giới thiệu, lại chẳng có bao nhiêu tiền, ngoài ngủ gầm cầu thì còn biết đi đâu?

"Sau đó anh ấy làm ở công trường mấy tháng, cuối cùng cũng dành dụm được chút tiền, ông chủ thấy anh làm việc chăm chỉ nên giới thiệu cho một công việc khác."

So với công việc, có thể nói đó là một nơi để tá túc, vì anh ấy là người không có hộ khẩu, ngay cả nơi ở cũng khó kiếm.

Người chủ vốn xuất thân từ nông dân nên không cầu kỳ gì, chỉ dựa vào kỹ năng ấp trứng gà để tự làm giàu, mỗi ngày phải đạp xe hàng giờ vào thành phố để bán.

"Mỗi ngày một nghìn cái, sáng sớm chưa kịp sáng đã phải lên đường, tối mịt mới trở về. Đợt ấy chân anh đạp xe còn rắn hơn cả đùi gà," Lâm Vĩ vừa nói vừa cười, "Sau đó cuối cùng anh ấy cũng tích góp được chút tiền, mở một nhà máy phân bón nhỏ, anh theo học làm kỹ thuật viên, làm đến bây giờ."

"Xem ra ông chủ của anh cũng tốt đấy," Lâm Kiều nhận xét khách quan.

Lâm Vĩ gật đầu, "Anh Lưu và vợ anh ấy đều tốt, còn chia cho anh một ít cổ phần của nhà máy."

Nói đến đây, Lâm Vĩ tỏ ra hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Còn ở nhà... thì sao?"

Lâm Kiều đã đoán trước được câu hỏi này, "Mấy năm nay em không về nhiều, biết được không nhiều lắm. Chỉ nghe nói Lâm Huệ đã kết hôn rồi, còn có con nữa."

Theo lý mà nói, Lâm Huệ còn nhỏ hơn cô một tuổi, theo Luật Hôn Nhân sửa đổi tháng 9 năm 1980, năm ngoái cô ta mới đủ tuổi kết hôn. Nhưng ở nông thôn, kết hôn sớm là chuyện thường tình, nhiều người chưa đủ tuổi đã cưới rồi.

Chỉ có điều, mỗi khi nhắc đến chuyện Lâm Huệ lấy chồng, Lưu Ngọc Lan luôn úp mở, cũng không rõ là có vấn đề gì hay không, nên cũng khó nói.

Lâm Vĩ biết cô với nhà họ Lâm đã căng thẳng đến mức không thể hàn gắn, chắc cô cũng không về lại, "Thế còn Yến Tử... Cô ấy sao rồi?"

Lâm Kiều thực sự biết về Quách Yến nhiều hơn cả nhà họ Lâm.

Năm Quý Đạc đi, Vu Ngũ bị kết án tử hình, sau đó là Vu Đại. Ông cụ nhà họ Vu cũng không chịu nổi, chẳng bao lâu sau thì mất vào mùa xuân năm ngoái.

Quý Đạc không ở đây, Lâm Kiều đích thân đi cùng ông cụ Cố đến nhà họ Nhạc để cảm ơn và nhận lại Nhạc Hoa.

Tên của chị ấy vẫn không bị đổi, vợ chồng nhà họ Nhạc cũng nhận làm con nuôi, sau này mọi người vẫn là một gia đình, chỉ là thêm một ông nội.

Vì mối quan hệ đó nên cô giữ liên lạc với Quách Yến nhiều hơn, đặc biệt là sau khi nhà Quách Yến lắp điện thoại.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy lo âu và hy vọng của Lâm Vĩ, cô không nói gì.

Lâm Vĩ ngay lập tức trở nên căng thẳng, "Là em không biết, hay là cô ấy đã tìm người khác rồi?"

Thấy cô im lặng, ánh mắt của Lâm Vĩ dần dần trở nên u ám, nhưng anh ấy vẫn cố gắng nở nụ cười, "Cũng phải, ba năm rồi, cô ấy cũng nên tìm người mới thôi."

Đúng lúc đó, thức ăn được mang lên, Lâm Vĩ cầm bát cơm lên ăn ngấu nghiến mà không nói thêm gì nữa.   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Lâm Kiều lúc này mới chậm rãi nói, "Tìm người yêu chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của cậu ấy thôi."

Lâm Vĩ sững người, sau đó hai mắt sáng lên, "Cô ấy chưa tìm ai sao?"

"Chưa tìm ai cũng không có nghĩa là cậu ấy đang đợi anh," Lâm Kiều dội một gáo nước lạnh, "Giờ cậu ấy giỏi lắm, đã mở cửa hàng từ nhỏ lẻ lên thành đầu mối phân phối rồi."

Anh ấy đi mà không để lại một lời nhắn, suốt ba năm trời không tin tức, sao lại bắt người ta chờ mình?

Quách Yến vốn đã có đầu óc kinh doanh. Ban đầu, có lẽ việc cô ấy lao vào làm ăn là do bị chuyện của Lâm Vĩ kích thích, muốn tìm việc để giải tỏa. Sau đó làm ăn càng tốt, rồi dần dần dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp, mở cửa hàng ngày càng lớn.

Khi một người phụ nữ trở nên xuất sắc, những người đàn ông đủ tiêu chuẩn với cô ấy cũng ít đi. Mấy bà cô, bà dì muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy cũng ít lại.

Quách Yến vui vẻ khi không bị làm phiền, gần đây cô ấy còn đang tính mở thêm chi nhánh.

Lâm Kiều nói thẳng thắn khiến Lâm Vĩ cúi đầu, "Anh biết, Yến Tử trước giờ vẫn rất giỏi."

"Vậy anh không định về sao?" Đây mới là điều Lâm Kiều muốn hỏi.

Hai năm trước anh ấy không về, rõ ràng là vì sống không tốt, không có mặt mũi quay lại. Bây giờ đã ổn định rồi, nếu vẫn không về, thì là do anh ấy đang trốn tránh.

Lần này Lâm Vĩ trầm mặc một lúc mới ngẩng đầu lên, "Anh đến Yến Đô lần này cũng định tiện đường về, không ngờ lại gặp em trước."

Lâm Kiều không hỏi thêm gì nữa. Những người trong nhà họ Lâm và cả Quách Yến, đều là chuyện của Lâm Vĩ.

Hai anh em nói chuyện về cuộc sống mấy năm qua, chẳng mấy chốc đã ăn xong bữa cơm. Lâm Kiều định thanh toán nhưng Lâm Vĩ nhanh chân hơn, tranh thủ chân dài mà giành thanh toán trước.

Lâm Kiều có chút bất đắc dĩ, "Rõ ràng em nói là em mời mà, để em làm tròn bổn phận chủ nhà chứ."

"Để lần sau," Lâm Vĩ nói, "Dù sao anh cũng là anh trai, cho anh cơ hội thể hiện chút chứ."

Lâm Kiều không nói gì thêm, "Em có một căn nhà nhỏ gần đây, anh muốn qua đó nghỉ ngơi một lát hay..."

"Để anh đến trường chờ."

"Vậy để em tìm cho anh một chỗ. Chiều nay em còn phải dạy thay cho giáo sư hướng dẫn."

Dạo gần đây sức khỏe của Trương Xương Ninh không được tốt, có một lớp chuyên ngành do ông ấy mở, những ngày này Lâm Kiều phải thay ông ấy giảng dạy.

Nghe vậy, Lâm Vĩ quyết định đi cùng cô đến lớp, ngồi ở hàng ghế sau. Không ngờ cô dạy rất giỏi, được sinh viên đại học bên dưới vô cùng yêu thích.

Trong giờ giải lao giữa buổi, Lâm Vĩ đi ra ngoài tình cờ gặp Nghiêm Mậu Sơn vừa trở về từ bên ngoài, giày và ống quần của ông ấy vẫn còn bám bùn.

Nghe nói Lâm Vĩ là kỹ thuật viên của nhà máy phân bón Tân Tân, ông ấy không kịp thu dọn đồ đạc liền dẫn Lâm Vĩ vào văn phòng.

Hai người nói chuyện khá lâu, Nghiêm Mậu Sơn còn mời Lâm Vĩ ở lại Yến Đô vài ngày, "Hướng nghiên cứu của cậu rất hay, tôi rất có cảm hứng."

Khi ra ngoài, Lâm Kiều đã kết thúc buổi giảng, chỉ để lại lời nhắn nhờ người thông báo cho Lâm Vĩ đến phòng thí nghiệm tìm cô.

"Cậu quen Tiểu Lâm à?" Nghiêm Mậu Sơn tỏ ra ngạc nhiên.

"Lâm Kiều là em họ cháu." Lâm Vĩ cũng bất ngờ, "Giáo sư cũng quen cô ấy ạ?"

"Quen chứ, sao không quen được? Trước đây tôi còn định rủ cô ấy cùng nghiên cứu phân bón, ai ngờ nhà cô ấy đã có người nghiên cứu rồi."

Nghiêm Mậu Sơn chỉ cho Lâm Vĩ đường đến phòng thí nghiệm của Lâm Kiều. Khi anh ấy tìm đến, không ngờ lại có một thanh niên trẻ khác cũng đang đợi Lâm Kiều.

Người đàn ông khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc vest thắt cà vạt, tóc được vuốt bóng loáng bằng keo. Nghe nói anh ấy cũng đến tìm Lâm Kiều, người đó còn liếc mắt đánh giá Lâm Vĩ từ trên xuống dưới.

Ánh mắt đó không hề thân thiện khiến Lâm Vĩ có chút cảnh giác. Người đó cũng nhìn Lâm Vĩ với sự đề phòng.

Hai người cứ thế đứng đối diện nhau, cách khoảng một mét, chờ Lâm Kiều bước ra rồi cùng tiến đến.

"Kiều Kiều."

"Thím nhỏ."

Nghe thấy "thím nhỏ", Lâm Vĩ sững người. Nghe thấy "Kiều Kiều", Quý Trạch cũng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Lâm Vĩ càng thêm khó chịu.

Quý Trạch đã trưởng thành hơn rất nhiều trong hai năm qua, bên ngoài là một doanh nhân thành công nhưng trước mặt người nhà lại không giỏi che giấu cảm xúc. Lâm Kiều chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

Cô mỉm cười, giới thiệu hai người với nhau, "Đây là anh họ tôi, Lâm Vĩ." Rồi chỉ vào Quý Trạch: "Đây là cháu trai lớn của em, Quý Trạch."

Hai người đều có chút lúng túng vì những suy nghĩ không tốt vừa rồi trong lòng.

Dù sao thì cháu trai của Lâm Kiều cũng lớn quá, trông còn có vẻ lớn hơn cô hai tuổi. Quan trọng hơn, anh ta đến thăm thím nhỏ mà lại ăn mặc như con công đang xòe đuôi. Lâm Kiều cũng thấy hôm nay Quý Trạch ăn mặc có phần kỳ quặc, tóc của anh ra chắc phải dùng đến nửa chai keo xịt. Còn chiều cao này nữa...

Cô theo bản năng nhìn xuống chân của anh ta, quả nhiên, Quý Trạch đang mang đôi giày có đế cao dày dặn, nhìn chắc phải được năm phân.  Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Đây là kiểu giày đế cao của nam phổ biến vào thập niên 1980, kiếp trước của cô, mọi người cũng chỉ dùng miếng lót bên trong để tăng chiều cao một cách hàm súc mà thôi.

Quý Trạch ăn mặc thời thượng như vậy cũng chỉ để cho người khác ngắm nhìn, nên anh ta cũng không ngại bị Lâm Kiều dò xét. Điều anh ta quan tâm hơn là cách Lâm Kiều gọi Lâm Vĩ: "Anh họ?"

Nói xong lại thấy cách gọi này không ổn lắm: "Tôi có nên gọi chú không nhỉ? Chú họ?"

Đúng là hơi gượng gạo thật, vì dù sao Lâm Vĩ cũng nhỏ hơn Quý Trạch, Lâm Vĩ nghe xong cũng không thoải mái gì.

"Nếu mọi người thấy không thoải mái thì cứ gọi theo ý mình cũng được." Lâm Kiều nói.

Quý Trạch nào dám, vì chú của anh ta còn phải gọi người khác là anh họ.

Lâm Kiều không để tâm thêm nữa, liền hỏi Quý Trạch: "Lần trước tôi nói mấy cái chai nhựa đã làm xong chưa?"

"Đã làm xong hết rồi, cháu cũng mang theo đây. Nếu thím xong việc thì cùng cháu xuống lầu xem thử."

"Đợi chút, tôi sắp xong rồi."

Lâm Kiều thực sự cũng gần xong việc, cô vào trong nói một tiếng với mọi người. Biết cô có người thân đến nên không ai giữ cô lại, thậm chí còn bảo tối cô không cần đến nữa.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, ba người liền thấy một chiếc mô tô mới tinh đậu bên đường.

Năm 1983, mô tô còn hiếm hơn cả ô tô hiện đại, đậu ở đó chắc chắn ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn, y hệt như bộ dạng thời thượng của Quý Trạch vậy.

Không cần đoán, Lâm Kiều cũng biết ngay xe là của ai. Quả nhiên, Quý Trạch bước lên mở khóa: "Về nhà thím nói chuyện nhé?"

Thời tiết mùa thu đầu tháng 10 ở Yến Đô vẫn còn nóng, trong sân vẫn còn mấy bông sen nở muộn trong bể nước lớn. Lâm Kiều mở cửa dẫn hai người vào trong nhà.

Quý Trạch đậu xe trong sân, sau đó mới lấy từ yên sau chiếc hộp các-tông được buộc chặt, đặt xuống đất và mở ra. Bên trong là đủ loại chai nhựa, màu sắc, kích thước và kiểu dáng khác nhau.

Quý Trạch cầm lên một cái chai hình trụ: "Theo yêu cầu của thím, chai này dùng để đựng nước rửa chén, cháu đã cho thử đổ đầy một chai. Thím bóp thử xem, có tiện không?"

Lâm Kiều cầm chai vào nhà, đến bồn rửa bóp thử vài cái: "Được, lượng bóp rất mượt mà."

"Vậy thím thử cái này nữa." Quý Trạch đưa thêm một chai có vòi nhấn.

"Vòi của chai này hơi cứng," cô thử nhấn nhẹ không ra, nhấn mạnh quá thì chất lỏng bên trong lại văng ra.

Lâm Kiều lấy khăn lau chỗ chất lỏng bắn ra trên bàn: "Cái này cậu về thử thêm đi, nếu cái nào cũng thế thì phải điều chỉnh lại."

Quý Trạch cầm lấy khăn giúp cô lau, thử thêm năm, sáu loại chai nhựa khác.

Lâm Vĩ đứng nhìn mà ngẩn cả người: "Kiều Kiều, em làm cái này à?"

"Không." Lâm Kiều đặt chai xuống rồi rửa tay, "Đây là em thiết kế giúp xưởng của gia đình."

"Giúp xưởng của gia đình sao?" Lâm Vĩ càng kinh ngạc hơn.

Quý Trạch đang thu dọn chai lọ nghe vậy liền giải thích: "Xưởng hóa chất Mộc Tử, tôi và thím nhỏ cùng mở, thím nhỏ cung cấp công thức."

"Hóa chất Mộc Tử? Có phải cái xưởng sản xuất xà phòng lỏng và nước giặt không?"

Danh tiếng này Lâm Vĩ cũng có nghe qua, năm ngoái họ đã có sản phẩm bán trên thị trường, lúc đầu là bán lẻ, sau đó là bán theo bao bì đóng gói.

Thị trường ở Yến Đô vốn không lớn, sau khi xưởng đi vào hoạt động ổn định, Quý Trạch đã đầu tư lớn mua hai chiếc xe tải vào năm ngoái, dùng để chở nguyên liệu và giao hàng. Nhờ đó, phạm vi bán hàng của xưởng đã mở rộng ra các tỉnh lân cận, thậm chí còn sử dụng bao bì nhựa tiện lợi hơn.

Năm nay, công nghệ hóa dầu trong nước có tiến bộ, các nhà máy sản xuất nhựa cũng mọc lên khắp nơi. Lâm Kiều muốn sản xuất cả nước rửa chén và dầu gội, vì vậy họ đã mua thêm hai bộ máy chiết rót và đặt hàng một lô chai nhựa từ nhà máy.

Quý Trạch đến là để cho Lâm Kiều xem thành phẩm. Nếu không có vấn đề gì, thì lô nước rửa chén và dầu gội đầu tiên của họ sẽ sớm ra mắt trên toàn quốc.

Mấy năm qua cũng không phải không có người tìm cách sản xuất xà phòng lỏng, họ cũng đang dự tính chuyển hướng sang các sản phẩm tẩy rửa có tính năng mạnh hơn và chuyên dụng hơn.

Thử xong sản phẩm, Quý Trạch không vội đi mà nhất quyết mời cơm anh họ của thím nhỏ.

Lâm Kiều sao có thể để anh ta mời, sau một hồi từ chối, cuối cùng cô cũng tiễn anh ta đi.

Nhìn cô em gái đã ba năm không gặp, trong lòng Lâm Vĩ đột nhiên có chút phức tạp: "Em thay đổi nhiều quá."

Học thạc sĩ, giảng dạy, mở xưởng, không còn là cô gái ít nói, rụt rè cần anh ấy lén lút giúp đỡ nữa rồi.

Không còn như khi mới xuyên không, nghe những lời này, Lâm Kiều rất bình thản: "Anh cũng thay đổi nhiều mà?"

"Phải rồi." Lâm Vĩ có chút bâng khuâng, rồi lại cảm thấy vui vẻ, "Ba năm không gặp, chúng ta đều đã thay đổi."

*****

Cùng lúc đó tại quân doanh, Quý Đạc bước vào văn phòng của lữ trưởng Đinh, gương mặt kiên nghị đầy phong trần và lạnh lẽo.

Lữ trưởng Đinh thấy anh, trên mặt hiếm khi nở nụ cười: "Về rồi à."

"Vâng."

Quý Đạc dường như trầm lặng hơn so với lúc đi.

Lữ trưởng Đinh cũng từng ra chiến trường, hiểu rõ sau khi trở về từ tiền tuyến, ai cũng cần thời gian để thích nghi với cuộc sống bình thường: "Cậu mấy năm nay chưa nghỉ phép lần nào, về nghỉ ngơi đi, sau khi hết phép thì quay lại nhận chức."

"Vâng." Quý Đạc vẫn như cũ gật đầu, không nói nhiều lời.

Trước khi tiễn anh đi, lữ trưởng Đinh lại nhìn anh với ý tứ sâu xa: "Có lẽ đến lúc đó cậu sẽ không cần quay lại đây nhận chức đâu."

Quý Đạc đủ thời gian công tác, lại lập chiến công, lần này trở về, việc thăng chức đã là điều chắc chắn.

Quý Đạc không nói gì, vừa về đến chỗ ở liền lấy phiếu đi tắm rửa. Sau khi tắm xong, thay bộ quân phục sạch sẽ và cắt tóc gọn gàng, anh mới gọi điện cho Tiểu Phương: "Đến Thanh Hoa."

Vẻ mặt anh vẫn nghiêm nghị như mọi khi, nhưng vừa trở về không nghỉ ngơi mà đã vội vàng chạy đi tìm Lâm Kiều, rõ ràng là lòng dạ đã không còn yên.

Tiểu Phương lái xe vừa nhanh vừa vững. Vừa đến trước cổng tứ hợp viện, anh đã xuống xe, đẩy cổng bước vào.

May là anh chân dài, với tốc độ này cũng không cần chạy. Tiểu Phương còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng cao lớn của anh đã biến mất trong sân.

Chỉ vừa đi vài bước, Quý Đạc đã đứng khựng lại trong sân, đôi lông mày cau chặt.

Anh có đôi tai rất thính, nghe rõ ràng giọng nói của một người đàn ông lạ trong căn phòng khách đang bật đèn. Không chỉ có tiếng nói, mà còn thấy hai bóng người in lên cửa sổ, vừa vặn là một nam một nữ. Anh khẽ cau mày, quan sát xung quanh, chắc chắn mình không đi nhầm nhà.

Chẳng lẽ Lâm Kiều đã dọn nhà?

Ngay lúc đó, tiếng nói trong trẻo quen thuộc của Lâm Kiều vang lên từ bên trong phòng: "Ở đây có chỗ, mấy ngày này anh cứ ở lại đây nhé."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi