THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ XINH ĐẸP


Bọn họ vừa mới đi đến nhà bà mối Trần, muốn nhờ bà ta tìm giúp một nhà chồng cho Sơn Trà, tìm kiếm vài nhà, nhà thì mẹ chồng đã chết, nhà thì nghèo đến nỗi không xu dính túi không cưới được vợ, tóm lại đó là điều kiện càng thấp càng tốt, đợi đến khi Tưởng Ngọc Trân kết hôn với Chu Bình An xong, bà ta sẽ lén gả Sơn Trà ra ngoài.

Bọn họ chụm đầu cùng bàn bạc nửa buổi chiều, nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô, nước cũng không có thời gian mà uống một hớp.
Triệu Xuân Hoa khát không chịu nổi, vừa mới đi vào trong sân đã vội vàng tới nhà bếp, xách gáo múc nước lên đặt ở lu định múc nước, kết quả trong lu rỗng tuếch, buổi sáng hôm trước bà ta mới xách về hai lu nước lớn, bây giờ ngay cả một giọt cũng không còn.
Triệu Xuân Hoa lập tức nổi giận trong lòng, không cần nghĩ cũng biết là ai đã dùng hết, lập tức lao ra ngoài sân mắng chửi với phòng phía tây.
“Tưởng là mình là tiểu thư nhà địa chủ thật đấy à? Suốt ngày làm bộ làm tịch, sớm không tắm muộn không tắm, làm cái trò quỷ gì vậy! Bà đây muốn uống hớp nước cũng không có, con khốn nhà mày nhất quyết không cho tao được yên ổn có đúng không!”
Trước nay toàn là bà ta ức hϊếp Sơn Trà, mấy ngày nay lại toàn ngược lại, ngày nào cũng là Sơn Trà chọc bà tức đến nỗi ngủ không yên, bà ta đã nhịn nhiều ngày như vậy, thật sự là không nhịn được nữa.
Đúng lúc Sơn Trà rửa mặt xong, nghe bà ta mắng hăng say, bèn ngẩng đầu lên cầm một cái bánh bao vừa ăn vừa ra cửa, muốn xem tại chỗ Triệu Xuân Hoa đóng vai người đàn bà đanh đá chửi đổng.
Kết quả Tưởng Ngọc Trân vừa trông thấy cô đi ra ngoài, bèn vội vàng chạy tới giữ Triệu Xuân Hoa lại, còn vươn tay bịt kín miệng bà ta.
“Mẹ à đừng nói nữa, còn chút nước thì cứ dùng tạm, ngày mai lại đi xách về là được, nếu như chọc giận Sơn Trà, chúng ta đã nhịn nhiều ngày như thế, biết đâu sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ thật đó.”

Bây giờ trời đất bao la, việc cô ta và Chu Bình An kết hôn mới là việc lớn nhất, vào giai đoạn mấu chốt này, kể cả Sơn Trà có chọc trời thủng một lỗ thì hai người bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.
Triệu Xuân Hoa ú ớ hai tiếng, tức giận đến nỗi ngực cũng đau, lại cũng chẳng có cách nào với Sơn Trà.

Tưởng Ngọc Trân đang muốn kéo Triệu Xuân Hoa vào nhà, lại không biết làm sao mà Tưởng Ngọc Xuyên trông thấy bánh bao trong tay Sơn Trà, lập tức lớn tiếng hét lên.
“Mẹ, Sơn Trà ăn vụng bánh bao của con...”
Triệu Xuân Hoa ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy trong tay Sơn Trà cầm một túi bánh bao, giống hệt như bánh bao mà bà ta khóa ở trong phòng, đó còn là bánh bao mà lúc bà ta về nhà mẹ đẻ lấy về, không muốn để cho Sơn Trà ăn, cho nên khóa ở trong phòng mình, ngày hôm qua bị Tưởng Ngọc Xuyên quấn lấy mới mở ra lấy cho nó hai miếng nhỏ, còn lại đều khóa ở trong ngăn tủ, bây giờ lại xuất hiện ở trong tay Sơn Trà, chắc chắn là do cô trộm ra!
Từ sau khi Tưởng Ngọc Xuyên bị Sơn Trà đe dọa lần trước, mấy ngày nay đều né tránh không dám chọc cô, lúc này nghĩ là Sơn Trà ăn vụng đồ của mình, lại có mẹ ruột và chị ở trước mặt, lá gan cũng lớn, xông tới trước mặt Sơn Trà muốn cướp lại, kết quả lại bị Sơn Trà đẩy đầu lảo đảo một cái.
Nó lập tức nằm lăn ra đất, vừa khóc vừa gào.
“Mẹ, mẹ mau cướp lại cho con đi, đấy là đồ của con mà!”
“Tưởng Sơn Trà! Mày trộm đồ trong nhà xong! Lại còn dám đẩy Xuyên Tử nữa!” Triệu Xuân Hoa tức muốn hộc máu.
Sơn Trà hừ lạnh nói: “Nếu nó còn dám tới cướp, chẳng những tôi dám đẩy nó, mà còn dám đánh nó đấy, dì bảo nó tới thử xem.”
Tưởng Ngọc Xuyên nghe xong, càng thêm vùng vẫy tay chân khóc dữ dội hơn.
Ở đây đang ồn ào, cổng lại bị đẩy ra, chính là Tưởng Vệ Quốc dẫn theo một đám người về, vốn dĩ đám người dự định về tới nhà sẽ cùng bàn bạc về chuyện xới đất, kết quả vừa vào cổng đã nhìn thấy Tưởng Ngọc Xuyên nằm trên mặt đất vừa gào vừa khóc, trưởng thôn Vương Hữu Đức còn suýt nữa thì bị nó vướng chân làm ngã, lập tức trầm mặt hỏi: “Lão Tưởng, nhà các anh đây là đang làm gì vậy?”
Tưởng Vệ Quốc đen mặt, lập tức túm Tưởng Ngọc Xuyên từ trên mặt đất kéo lên, đá một cái lên mông nó nói: “Mày làm loạn cái gì chứ!”
Triệu Xuân Hoa thấy con trai bị đánh, nhảy ra chỉ vào Sơn Trà mắng to: “Con gái của ông trộm đồ trong nhà, ông không đánh nó, lại đi đánh Xuyên Tử! Tưởng Vệ Quốc ông có còn là người không!”
Tưởng Vệ Quốc nhìn về phía Sơn Trà: “Đầu đuôi mọi chuyện là thế nào?”
Triệu Xuân Hoa không đợi Sơn Trà lên tiếng, ngay trước mặt Vương Hữu Đức vội vàng bắt đầu kể tội Sơn Trà.


“Hai hôm trước tôi lấy một túi bánh bao từ nhà mẹ đẻ mang về, vốn cất ở trong nhà, lại bị Sơn Trà trộm lấy ra ăn.”
Vương Hữu Đức nghe bà ta kêu kêu quát quát, kết quả mất nửa ngày lại chỉ vì một túi bánh bao, không nhịn được mà nói: “Một túi bánh bao mà thôi, ăn thì ăn có gì đâu.”
Sơn Trà dù không phải là con ruột của Triệu Xuân Hoa, thì cũng là con gái của Tưởng Vệ Quốc, chỉ ăn một túi bánh bao, làm gì mà cứ như phạm phải tội tày trời vậy.

Ngay trước mặt nhiều người như thế, Tưởng Vệ Quốc cũng cảm thấy hành động này của Triệu Xuân Hoa thật là mất mặt, Triệu Xuân Hoa lại không hề cảm thấy vậy, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trưởng thôn, lời này của ông lại không đúng rồi, bây giờ trộm trâm lớn lên trộm vàng, giờ mặc kệ vì chỉ là một túi bánh bao, thì sau này còn chẳng phải sẽ trộm tiền trong nhà hay sao! Chưa kể, bánh bao này của tôi được mua thì trên trấn về, một túi cũng phải hơn một đồng lận đấy, không hề rẻ đâu!”
Vương Hữu Đức:… Có chỗ nào giống nhau chứ, chỉ một túi bánh bao mà thôi, dù có đắt thì cũng chỉ là một túi bánh bao, đến mức như vậy sao?
Trong lòng ông ấy nghĩ như thế, nhưng mà lại khó mà nói ra trước mặt Triệu Xuân Hoa, chỉ đành phải sắc mặt phức tạp liếc mắt nhìn Tưởng Vệ Quốc một cái: “Ông mau xử lý cho xong việc của nhà ông đi.”
Nhiều người như vậy đứng ở đây xem một nhà bọn họ vì một túi bánh bao mà tranh tranh giành giành, thật là mất mặt.
Tưởng Vệ Quốc nghe vậy lại nhìn về phía Sơn Trà, hỏi: “Con lấy bánh bao trong nhà à?”
Sơn Trà ăn ngon lành ngay trước mặt Tưởng Ngọc Xuyên, khiến cho nó thèm đến nỗi nước miếng chảy ròng: “Không có.”
Trong nhà nhiều người ngoài như thế, Tưởng Vệ Quốc cũng ngại mất mặt không muốn hỏi kỹ hơn, nhưng vừa nghe Sơn Trà lại còn không chịu thừa nhận, lập tức lại nổi nóng.
“Vậy con lấy bánh bao từ đâu ra?”

Triệu Xuân Hoa: “Trộm ở trong nhà ra.”
Người khác không biết, bà ta lại biết rõ nhất, trong túi Sơn Trà không có lấy nổi một xu, mua thì hẳn là không có khả năng mua, không phải lấy từ trong nhà ra, chẳng lẽ là từ trên trời rớt xuống sao?
Bà ta chắc chắn là Sơn Trà đã lấy đồ ở trong nhà, vui sướng khi người gặp họa mà muốn thừa dịp mọi người có mặt ở đây, khiến cho Sơn Trà không xuống nước được, để trả mối thù gánh nước hai ngày nay của bà ta.

Lại thấy vẻ mặt Sơn Trà không hề hoang mang, bỏ bánh bao sang một bên, khẽ vỗ tay nói: “Bánh bao này cũng không viết tên, dì nói là của dì thì nó là của dì chắc? Nếu nó không phải của dì thì sao đây?”
Triệu Xuân Hoa miệng nhanh hơn não, buột miệng thốt ra: “Nếu nó không phải của tao, tao sẽ trả lại mày gấp mười lần
Lời này của bà ta vừa thốt ra, trên mặt Sơn Trà đột nhiên lộ ra một nụ cười xán lạn, khiến cho Tưởng Ngọc Trân đứng xem trò vui ở bên cạnh trong lòng nhảy dựng, một dự cảm xấu đột nhiên nảy lên trong lòng cô ta, nhưng cũng đã không kịp ngăn cản.
“Đây là do dì nói đấy.”
“Nếu mọi người đều ở đây, vậy thì thuận tiện để cho mọi người làm chứng giúp cháu, tránh cho có người bao biện.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi