THẬP NIÊN 80 PHÒNG BẾP NHÀ TÔI THÔNG HIỆN ĐẠI


Trên chiếc bàn kia có vài xấp giấy trắng và một ít bút màu dùng để viết khẩu hiệu nằm rải rác.“Đó là vật dụng của bộ phận tuyên truyền, hiện tại bọn họ không có ở đây, để tôi lấy cho cô.


Cô muốn những cái đó làm gì?”Tiểu Mai vừa nói vừa bước đến; cầm lấy một xấp giấy trắng, vài hộp bút màu và bút lông đến cho Uý Nam.Úy Nam nói cảm ơn rồi nhận lấy giấy bút.Cô vừa trải giấy bút lên bàn chị Lý, vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn viết một phong thư cầu cứu gửi đến Hội Liên hiệp phụ nữ tỉnh.

Vừa rồi tôi đã cẩn thận suy nghĩ, trước đó tôi đã tìm lầm chỗ rồi.

Bí thư Lưu nói cũng không sai, tôi không phải là người trong xưởng, đến đây tìm xưởng trưởng đúng là không thích hợp.


Nhưng Hội phụ nữ là mái nhà của chị em phụ nữ chúng ta, bọn họ nhất định sẽ không mặc kệ chúng ta đúng không? Tôi muốn hỏi một chút về hoàn cảnh của tôi và em gái về sau phải làm thế nào bây giờ?”“Vì đóng góp vào quá trình xây dựng và phát triển đất nước, tôi đã xuống nông thôn trong suốt sáu năm.

Khi vừa trở về thì nhận được tin ba mẹ qua đời, tôi lại còn phải thay mặt bọn họ hoàn trả số tiền này.


Tôi muốn hỏi một chút, như vậy có phải muốn hoàn toàn chặt đứt con đường sống của tôi và em gái không? Xã hội mới và thời đại mới cũng muốn bức bách kẻ yếu thế, bức tử những người đang sống sờ sờ hay sao?”Mặc dù giọng Úy Nam không lớn nhưng những gì cô nói đã khiến sắc mặt của mọi người xung quanh thay đổi.Chưa kể những người đang ngồi ở vị trí của mình vừa làm việc vừa nhỏ giọng nghị luận, có một nhóm người nhịn không được phải đứng lên vây quanh ba người bọn họ.Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào dòng chữ “Thư cầu cứu” được Úy Nam dùng bút đỏ tươi viết trên tờ giấy trắng khổ lớn.Nét chữ của Úy Nam rất đẹp, vừa thanh thoát lại mang theo nét khí khái.Nhưng dòng chữ này được viết bằng bút màu đỏ trên một tờ giấy trắng vẫn khiến mọi người kinh hãi!Nhìn chữ viết được có màu đỏ tươi, không biết làm thế nào lại khiến người ta liên tưởng đến máu…Nghĩ đến những chuyện gần đây đã xảy ra ở Uý gia, lại nhìn sang gương mặt tái nhợt không còn chút máu của cô gái trước mặt, tất cả mọi người theo bản năng đều lỡ đãng nhìn sang nơi khác.Chỉ cảm thấy mấy chữ “thư cầu cứu” to tướng kia như đâm vào mắt khiến mọi người không dám nhìn thẳng.Lúc này, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này.Hiện tại đã là tháng 11, chỉ còn một tháng nữa là chuẩn bị bước sang năm mới.Vào thời điểm cuối năm, bất kể cơ quan hay nhà máy nào cũng đều đặt sự an toàn và ổn định lên hàng đầu.Đương nhiên phải nắm bắt và phát triển sản xuất, nhưng tính an toàn và ổn định vẫn quan trọng hơn.Vào thời điểm này, nếu bất kỳ đơn vị nào xảy ra chuyện khiến lòng người bất mãn, đừng nói đến việc đạt hạng tiên tiến, đến cả thành tích của ban lãnh đạo trong một năm qua cũng sẽ trở thành con số không.Tuy rằng Úy Nam không phải là công nhân ở nhà máy, nhưng là con gái của công nhân viên đã từng làm việc ở nhà máy.Mặc dù ba mẹ cô đều đã qua đời, nhưng cô lớn lên cùng với sự phát triển của nhà máy, thậm chí hiện tại vẫn đang sống trong ngôi nhà được nhà máy phân cho.Hơn nữa, hoàn cảnh của cô còn đặc biệt hơn một chút - cô là thanh niên trí thức vừa trở về thành phố.Hiện tại là lúc cao điểm thanh niên trí thức trở lại thành phố, và cũng là lúc chính phủ chịu áp lực lớn nhất, do đó thời điểm này nhất định không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì.Nếu sự việc của gia đình Úy Nam không được xử lý dứt điểm, vạn nhất áp lực từ phía dư luận bùng nổ thì có lẽ không chỉ xưởng dệt bị ảnh hưởng.Đến Úy Nam còn có thể hiểu rõ điều này, thì những người có mặt ở đây có ai mà không hiểu?Có thể làm việc trong văn phòng tại một nhà máy lớn như nhà máy dệt thì có ai không phải là nhân tinh?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi