Vào đêm giao thừa 30 tết, các gia đình khác của thôn Tam Lí Kiều đều là một mảnh hỉ nhạc hoà thuận vui vẻ, chỉ có Dư gia ở cuối thôn là một mảnh binh hoang mã loạn.
Mới vừa ăn qua bữa cơm đoàn viên không bao lâu, Cái bụng của con dâu thứ tư của Dư gia Trần Xảo Cầm, đột nhiên có động tĩnh.
Bản thân Trần Xảo Cầm cũng đã mang thai hơn chín tháng, bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng sẽ sinh.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng sẽ lại ở ngay thời khắc giao thừa.
Tất cả những người có khả năng đều bắt đầu hành động, nói cái gì nữa cũng đều chậm, chỉ có thể lên tinh thần chuẩn bị.
Dư gia lão thái thái Hứa Thục Hoa, đã từng sinh bốn người con trai, lại giúp đỡ đỡ đẻ sáu đứa cháu trai, tuy tình huống xảy ra bất ngờ, nhưng một chút cũng không hoảng loạn.
Dư gia đông con cháu nhưng phòng ở thì thiếu, cũng không có phòng sinh, Trần Xảo Cầm chính là nằm trên giường phòng của mình sinh con.
Hứa Thục Hoa kiểm tra Trần Xảo Cầm một phen, an ủi nói, “Xảo cầm, không cần sợ hãi! Tử cung đã mở, rất nhanh là có thể sinh! ! ”Trần Xảo Cầm đau đến sắc mặt vàng như nến, trên trán tràn đầy mồ hôi to như hạt đậu, căn bản không có sức lực trả lời Hứa Thục Hoa, chỉ có thể tha thiết nhìn Hứa Thục Hoa, muốn biết chính mình đến tột cùng khi nào mới có thể sinh.
Thật sự là rất đau!——Dư Noãn Noãn lại lần nữa lấy lại được ý thức, chỉ cảm thấy thân thể bị đè ép kịch liệt, loáng thoáng còn có thể nghe được có người kêu cố lên, cố gắng một chút, vân vân…Dư Noãn Noãn cảm thấy kỳ lạ, rất muốn mở to mắt nhìn xem, nhưng mặc kệ cô cố gắng như thế nào.
đều phí công.
Đôi mắt giống như bị cái gì đó bao trùm, làm thế nào cũng đều không mở ra được.
Dư Noãn Noãn mới vừa bỏ cuộc, liền cảm nhận được một lực lớn hơn nữa đè ép, cô còn không có kịp làm cái gì, thân thể đã bị dồn ép đi ra ngoài.
“Sinh! Sinh!”Bên tai có người ở kinh ngạc hô lên, Dư Noãn Noãn lại không rảnh lo những thứ này, cô hiện tại có chút lạnh!Như thế nào lại lạnh như vậy!Chẳng lẽ là bị tang thi lột quần áo của cô ra?Đang nghĩ ngợi thì, Dư Noãn Noãn liền cảm giác được, có người đem chân mình nâng lên, sau đó liền có nhiều người vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói, “Là con gái!”Dư Noãn Noãn, “! ! ”Dư Noãn Noãn vừa muốn mắng chửi người, liền nghe bên tai có người hỏi, “Đứa bé này sao lại không khóc vậy?”“Không có việc gì, đánh một cái liền khóc.
”Giọng nói vừa mới dứt, Dư Noãn Noãn liền cảm giác được mình bị bế đứng lên, trên mông cũng ăn một cái tát.
Lần này, Dư Noãn Noãn nhịn không được, há mồm liền muốn mắng chửi người.
Nhưng khi phát ra âm thanh, lại là một trận oa oa oa oa! ! Dư Noãn Noãn bị thanh âm này hoảng sợ, nháy mắt liền ngậm miệng lại, trong lòng xuất hiện ra một loại cảm giác kỳ lạ.
Đây là có chuyện gì?Nghĩ đến chuyện vừa mới trải qua, Dư Noãn Noãn có chút không thể tin tưởng.
Cô đây là! ! Biến thành một đứa trẻ sơ sinh?Cô dùng hết sức lực toàn thân, đem đầu nâng lên, nhìn người đứng ở cuối giường Hứa Thục Hoa, “Mẹ, đứa trẻ đây là bị làm sao vậy? sao lại không khóc?”Bản thân Hứa Thục Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ, như thế nào lại chỉ khóc hai tiếng liền không khóc nữa?Chờ bà tỉ mỉ kiểm tra thêm một lần, lúc sau xác định đứa nhỏ này cũng không có vấn đề gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Xảo Cầm à, đứa bé không có việc gì đâu!”Trần Xảo Cầm vẫn là không yên tâm, “nhưng tại sao lại không khóc vậy?”Hứa Thục Hoa cười, “Đây là một bé gái, không giống những bé trai nghịch nghợm ! Rất ngoan ngoãn! Khẳng định là đau lòng con mới vừa sinh nó, không ầm ĩ để cho con được nghỉ ngơi! Cho nên mới không khóc! Vừa mới con không phải cũng đã nghe nó khóc? Chính là chỉ khóc vài tiếng mà thôi, yên tâm đi, không sao đâu!”Thấy Trần Xảo Cầm còn muốn nói thêm gì đó, Hứa Thục Hoa trực tiếp cản lời của cô ấy lại, “Để mấy chị dâu con dọn dẹp một chút, con đi nghỉ ngơi một lát, để mẹ lau chùi cho đứa bé rồi quấn lại, thời tiết rất lạnh! Đừng để bé con bị đông lạnh chứ!”Chú thích:* binh hoang mã loạn: nhốn nháo, hoảng loạnĐây là bộ truyện đầu tiên Bơ tập tành edit nếu có sai sót gì hy vọng mọi người góp ý nhé nhàng nhé hihi.
Hy vọng mọi người ủng hộ để mình có động lực lấp hố nhé! cảm mơn mọi người.