[THẬP NIÊN 80] THỜI NIÊN THIẾU CỦA YẾN YẾN

Vì sao lại là bốn mươi tám tuổi á? Tại vì bây giờ Yến Vũ chỉ lớn hơn cô có hai tuổi thôi. Kiếp trước, trước lúc qua đời, khi Yến Vũ năm mươi tuổi đã dự tính nghỉ hưu. Bởi vậy, khả năng anh tạo ra của cải mới là không lớn. Chia một nửa gia tài của anh cũng đủ để tiêu xài phung phí trong nửa cuộc đời còn lại rồi.

Thập niên tám mươi thật tốt, thập niên tám mươi tuyệt vời, hố xí lộ thiên của thập niên tám mươi kêu oa oa!

Tại sao để cô sống lại vào những ngày tháng Yến Vũ vẫn non và xanh, còn đi mua nước tương hả? Đây rõ ràng là bồi thường vì sự hy sinh của cô cho dòng họ. Quả thật, chỉ có con gái ruột của ông trời mới nhận được quyền lợi tủi hờn là nương nhờ vào một tên đàn ông luống tuổi thôi!

Cô phải quan sát Yến Vũ; xâm nhập vào cuộc sống của anh một cách mạnh mẽ; đồng thời giải quyết mối tình đầu, không cho anh có cơ hội lãng phí thời gian vào mấy chuyện tình cảm. Bên cạnh đó, chuyện hôn nhân cũng cần quyết định sớm. Tiếp theo là ngồi chờ anh gầy dựng sự nghiệp, phát tài, ly hôn rồi phân chia tài sản!

“Ha ha ha”-Chung Oánh cười ngây ngô. Đầu óc cô cực kỳ tỉnh táo, tự thuyết phục bản thân rằng lợi ích là trên hết.

Chung Oánh cầm chiếc gương tròn viền nhựa trên bàn lên soi, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt cứng lại.

Tuổi trẻ rạng rỡ thì có ích gì chứ?

Hãy nhìn cặp chân mày thô kệch này đi, còn có cái mũi đầy mụn đầu trắng, rồi mụn dưới cằm, cả cái màu da nước tương nữa! Chưa kể tới quả móng tay y như chó gặm, mái tóc khô xơ không được chăm sóc, cái đùi quá mức thô to, số mỡ ngấn trên bụng…

Không thể khẳng định nhân vật mối tình đầu có phải Quan Linh hay không, nhưng thử đặt mình vào vị trí của Yến Vũ, nếu Chung Oánh của bây giờ trở thành mối tình đầu thì chắc chắn, người con gái anh nhớ mãi không quên trong suốt mấy chục năm không phải là cô với dáng vẻ hiện tại!

“Cốc cốc.”

Chung Oánh kéo rèm. Không ngoài dự đoán, cô trông thấy nụ cười vô cùng niềm nở của Lý Chu Kiều.

“Tới đường Phấn Dũng coi phim đi. Phim võ thuật Lý Tiểu Long đó.”

“Không đi đâu. Bận rồi.”

“Bận việc gì thế?”

“Đi dạo phố.”

Lý Chu Kiều lập tức thay đổi hành trình: “Mình cũng đi nữa!”

Chu Châu nằm trong nội địa của Trung Nguyên (1). Vào thời cổ, các nhà quân sự giao tranh với nhau, nơi đây cũng trở thành yếu điểm mà hai phe đối lập giằng co trước khi dựng nước. Chiến tranh diễn ra ác liệt, thành ra, dù mấy chục năm đã trôi qua, số lượng binh lính đóng tại đây vẫn rất lớn như cũ.

(1) Trung Nguyên: chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây.

Cô cả Hứa có thể đọc sách song lại chẳng hứng thú với lịch sử cận đại cho lắm. Cô có thể biết một chút về quá khứ của Chu Châu hoàn toàn nhờ vào sách giáo khoa của Chung Oánh, cộng thêm sự giáo dục về chủ nghĩa yêu nước mà ông Chung đã tiến hành với hai chị em từ hồi còn nhỏ.

Số người trên tuyến xe buýt số tám không đông mấy cho nên cả hai người đều có chỗ ngồi. Lý Chu Kiều thấy Chung Oánh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề chớp mắt thì bèn kéo vai cô: “Có gì đẹp đâu. Đừng thò đầu ra ngoài nữa, coi chừng tài xế mắng cậu đó.”

Đúng thật là chẳng có gì đẹp. So với ba mươi năm sau, thành phố Chu Châu bây giờ vẫn còn đơn sơ như một thị trấn nhỏ: số tòa nhà có từ bảy tầng trở lên rất ít; mấy cửa hiệu thì mộc mạc; đường xá cũng sơ sài; xe hơi và xe đạp đi song song nhau; quần áo của những người đi đường chỉ có một kiểu. Tuy nhiên, đôi khi vẫn có thể trông thấy có người phụ nữ mặc đồ sáng màu, có vẻ lạc quẻ khi đi trong đám đông bảo thủ.

Cải cách kinh tế đã nhiều năm rồi, song người dân Chu Châu vẫn không theo kịp. Có lẽ Lý Chu Kiều bị mắc chứng hiếu động, ngồi xe mà cũng không yên, cứ lắc lư qua lại. Lúc nói chuyện, cậu ta thường phải sát lại gần, cánh tay nóng hổi còn thỉnh thoảng đụng vào cánh tay của cô..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi