[THẬP NIÊN 80] THỜI NIÊN THIẾU CỦA YẾN YẾN

Loại hành động này quá mức thân mật. Yến Vũ vốn tưởng rằng hai người có quen biết nhưng sau khi quan sát một hồi, anh phát hiện ra là không đúng. Động tác của tên học sinh kia rất cẩn thận.

Chỉ cần Chung Oánh hơi cử động một chút thì cậu ta sẽ thu tay, sờ đầu mình một cách giấu đầu hở đuôi. Rất rõ ràng, cậu ta không hề có ý tốt.

“Trên Nhật báo Bắc Thành đã từng đăng kiểu tin này rồi. Có kẻ chuyên môn ức hiếp những học sinh nữ trên xe buýt đấy. Sau này em phải cẩn thận.”

Bạn bè và bạn học của anh đều ở Bắc Thành. Số người anh quen ở Chu Châu không nhiều lắm, Chung Oánh được tính là một trong số đó.

Hơn nữa, họ còn cùng là những đứa trẻ trong khu tập thể, sao anh có thể thấy cô bị ức hiếp mà không thèm để ý tới chứ?

Nghe anh nói xong, Chung Oánh đã hiểu ra được một chút. Vào mùa đông, ăn mặc dày nên khi có sự đụng chạm, độ mẫn cảm sẽ không cao. Đồng thời, đã ngồi cạnh nhau lâu như thế, mức cảnh giác cũng giảm xuống. Tên học sinh nam cứ ngỡ là cô ngủ thành ra tay không còn đứng đắn nữa. Tuy không có hành vi nào mang tính dâm ô nào, song cậu ta đã làm những hành động không đúng mực, bị Yến Vũ bắt ngay tại trận.

Không ngờ, lúc anh còn trẻ cũng có tinh thần chính nghĩa như vậy. Chung Oánh thấy ấm áp trong lòng, cảm thấy bản thân không nên phụ sự hăng hái đứng ra của Yến Vũ. Cô đột nhiên đứng lên, chỉ vào tên học sinh trước cửa: “Này, tên háo sắc kia, cậu thuộc lớp nào thế? Cậu có hành vi quấy rối trên xe buýt, vậy tôi sẽ tố cáo với giáo viên chủ nhiệm lớp cậu, méc phụ huynh cậu, kiện tới đồn công an luôn!”

Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại. Người tài xế nhìn tên học sinh nam giả bộ như không có việc gì kia, do dự một chút, hỏi: “Có mở cửa không?”

Tên học sinh nam không lên tiếng. Cậu ta đứng thẳng tắp tại cửa xe, cắn chặt quai hàm. Cửa xe không mở, cậu ta cũng chẳng dám quay đầu lại.

Những hành khách còn lại rơi vào trạng thái im lặng một lần nữa. Chung Oánh nhìn Yến Vũ. Khó có thể giải thích được vẻ mặt của anh, dường như anh hơi kinh ngạc trước sự bộc phát bất thình lình của cô.

Đằng nào cũng không sờ tới thật, không mở cửa là thực sự đưa cậu ta tới đồn công an à? Nhận ra giọng mình có hơi lớn, biểu hiện cũng quá trớn, Chung Oánh lập tức vén tóc hai bên tai, ngồi xuống. Cô dịu giọng lại, nói nhỏ: “Em chỉ dọa cậu ta thôi.”

Tài xế đợi mãi mà phía sau vẫn không lên tiếng cho nên mở cửa xe. Tên học sinh nam chạy như bị chó rượt, thoắt cái đã biến mất trong màn đêm.

Yến Vũ cười: “Sau này, gặp chuyện như vậy thì nên la lớn lên. Loại người này chả dám ức hiếp mấy học sinh nữ đanh đá đâu.”

Đanh đá? Chung Oánh cười ngượng. Khác xa với hình tượng cô muốn xây dựng nên rồi.

Tối hôm ấy sau khi xuống khỏi xe, Yến Vũ đưa cô về khu nhà của Cục Hậu cần. Trên đường tán gẫu dăm ba câu chuyện, chủ yếu vẫn xoay quanh chủ đề về an toàn cho con gái đi đêm. Nhìn cô vào cổng, anh vẫy tay chào tạm biệt rồi mới ra về.

Chung Oánh không hề cảm thấy mừng thầm vì mối quan hệ của cả hai dần tiến tới thân quen. Cô biết rõ Yến Vũ bảo vệ cô trên xe buýt xuất phát từ lòng chính nghĩa, đưa cô về nhà xuất phát từ phép lịch sự. Từ trong ánh mắt có thể nhận ra anh hoàn toàn không có hứng thú với cô - một người quen, không hơn.

Không biết lúc ở riêng với Quan Linh, ánh mắt có cảm xúc gì khác không?

Nhớ lại ánh mắt điềm tĩnh, u tối, vững vàng của anh năm lên bốn mươi năm mươi tuổi, ngay cả lúc nước sôi lửa bỏng trên giường cũng chưa từng thấy anh mất kiểm soát. Đôi mắt đen kịt ấy nhìn cô chằm chằm, như một người ngoài cuộc quan sát mọi phản ứng của cô, bình tĩnh đến độ khiến người ta ớn lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi