THẬP NIÊN 80 TRỌNG SINH TRƯỚC KHI ĐỔI HÔN


Mặt Diệp Bảo Hoa tái mét, cậu ta hay tự cho mình là thông minh nhưng lại bị nhà họ Cốc đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật đáng ghét.Nhìn nét mặt của cậu ta, Diệp Mạn biết cậu ta đã nhìn ra được điểm đáng ngờ, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Giờ thì đã hiểu ra rồi chứ? Em đã sẵn sàng bỏ chưa? Không, chị nhầm, cho dù em muốn bỏ thì nhà họ Cốc cũng không đồng ý.

Em trai à, em hãy tự đưa tay lên ngực mình mà nói, từ nhỏ đến lớn, chị ba đối xử với em như thế nào?”“Điều này không cần phải nói, chị ba là người đối xử với em tốt nhất, tình cảm của hai chị em ta cũng là thân nhất.” Diệp Bảo Hoa vội đáp.Diệp Mạn gật đầu: "Em vẫn còn nhớ những cái tốt của chị tư, vậy em có cam tâm để chị em mình cứ như thế bị bọn họ trêu đùa không?"Diệp Bảo Hoa tức giận nói: "Đương nhiên là không, món nợ này sớm muộn cũng phải tính rõ ràng với bọn họ."Diệp Mạn không thèm tin cái thứ vừa ngu vừa độc như cậu ta có thể tính toán rõ ràng với nhà họ Cốc, chỉ sợ một chặp lại bị người ta dụ nhắm mũi dùi vào cô.Trong lòng thì khinh thường mà ngoài miệng Diệp Mạn lại phụ họa theo: "Không sai, em tìm tấm hình đó về giúp chị, chị có cách báo thù cho em.


Hơn nữa, sau khi làm xong việc này, chị sẽ cho em mười tệ phí bồi dưỡng!"Nói rồi, Diệp Mạn móc từ trong túi ra một tờ nhân dân tệ vẫy vẫy trước mặt cậu ta.Diệp Bảo Hoa thấy tiền thì sáng mắt, liền đưa tay ra chộp lấy.Nhưng Diệp Mạn lại cất tiền vô: "Làm xong việc thì tiền này mới là của em.""Chị ba, hai ngày nay em hơi kẹt, chị đưa em trước đi..." Diệp Bảo Hoa vẫn muốn nhõng nhẽo ra vẻ đáng thương như trước để Diệp Mạn chiều theo cậu ta.Nhưng bây giờ Diệp Mạn đã trở nên cứng rắn, cô hoàn toàn không bị lay động, cô vỗ nhẹ lên vai cậu ta: "Vậy mau tìm tấm hình đó về cho chị, nếu còn câu giờ nữa thì có khả năng chị sẽ hết hứng thú với tấm hình đó đấy, tới lúc đó mười tệ em cũng đừng hòng lấy.

Còn nữa, đừng có hòng lấy hình của nhà để gạt chị, lớn vậy rồi, cha mẹ dẫn đi chụp mấy tấm hình, chị đây nhớ rất rõ!"Được, con đường cuối cùng cũng bị tắc, Diệp Bảo Hoa vội nói: "Đương nhiên là không, chị ba, chị hãy đợi tin tốt của em, em nhất định lấy tấm hình đó về giúp chị!"Diệp Mạn cười, vỗ vỗ vai cậu ta: "Khá lắm em trai, chị em ta có thể báo thù được hay không, đều dựa hết vào em đấy!"Nếu không phải ngoài Diệp Bảo Hoa ra thì cũng không tìm được ai thích hợp để đến nhà họ Cốc lấy tấm hình về, cô cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến cái thằng đó!Bức thư hôm nay của Bành Ngọc Lương, còn có tấm hình xuất hiện bất ngờ của nhà họ Cốc đều làm cho Diệp Mạn nhận ra được rằng kiếp trước cô đã bỏ sót quá nhiều manh mối.

Cuộc hôn nhân bị ép buộc này không chỉ đơn giản là hoán thân mà cô còn nghi ngờ rằng ngay cả chuyện giữa Diệp Bảo Hoa và Cốc Tiểu Mẫn cũng là âm mưu nhắm vào cô.Mà bây giờ rất nhiều manh mối đã bày ra trước mắt.Về đến nhà, Diệp Mạn mở cái rương đựng sách ra tìm thứ gì đó.Cô rất mừng là lúc đầu chuyển nhà, vì đồ đạc không nhiều lắm nên cô đã chuyển hết sách của cô đi luôn.Trước khi Diệp Nhị Ni kết hôn, hai chị em ở chung một phòng, Diệp Mạn không có chút sự riêng tư nào nên cô đã hình thành thói quen là kẹp những thứ như nhật ký, thư từ giấu trong sách.

Diệp Nhị Ni ghét đi học, vì nên chị ta sẽ không bao giờ đọc những cuốn sách mà cô để trong rương.Quả nhiên, khi lật đến cuốn sách giáo khoa Ngữ văn lớp 7, Diệp Mạn đã tìm thấy một bức thư trong đó, người viết bức thư đó chính là Bành Ngọc Lương.Diệp Mạn đặt bức thư lên bàn, tiếp tục lật cuốn tiếp theo.


Sau khi lật tung hết cả rương sách, Diệp Mạn tìm được tổng cộng 21 bức thư và hai tấm hình, một trong số đó là tấm hình chụp cô và Bành Ngọc Lương trong công viên.

Mùa xuân của tháng ba, nắng vàng rực rỡ, hoa đỗ quyên nở rộ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô càng rạng rỡ hơn cả hoa, Diệp Mạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuổi 18 của cô và thở dài.

Bức còn lại là ảnh chụp Bành Ngọc Lương đứng trước thư viện của Học viện Công nghiệp Dệt may.Không biết có đủ hết không, suy cho cùng cô đã có một tình yêu ba năm với Bành Ngọc Lương, trong đó hơn hai năm là yêu xa, mỗi tháng luôn gửi thư đều đặn.Những bức thư không tìm thấy chắc là rớt ở nhà họ Diệp hoặc ở chỗ khác rồi, Diệp Mạn cũng không định đi tìm, trước mắt những bức thư này cũng đủ để cô hiểu rõ mối quan hệ trước đây của cô và Bành Ngọc Lương.Diệp Mạn ngồi xếp bằng trên giường, mở từng bức một.Hơn nửa tiếng đồng hồ cũng đọc sơ qua hết một lượt, cảm giác trong lòng của Diệp Mạn có chút phức tạp, khi cô mười mấy tuổi ngốc thật!Trong những bức thư này, ngoài mấy bức như là bày tỏ tình cảm, nhớ nhung đồ này nọ thì gần một nửa trong số đó là sự than khổ của Bành Ngọc Lương.


Ví dụ, trong bức thư này hồi tháng hai năm ngoái, anh ta nói rằng bạn cùng phòng ngủ tập thể của anh ta ăn Tết xong đi học lại, có đeo một chiếc đồng hồ hiệu Titoni.

Đến giờ chỉ còn có anh ta là người duy nhất ở trong phòng là không có đồng hồ, thật sự rất bất tiện, còn nói Diệp Mạn không có đồng hồ, hẳn cũng rất bất tiện, đợi anh ta đi làm kiếm tiền thì sẽ mua cho cô một chiếc đồng hồ nữ đẹp, để cô không phải tủi thân, vân vân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi