“Cảnh quay thứ ba mươi mốt lần thứ tám [Phượng Vũ Cửu Thiên], chuẩn bị, action!”Triệu Chanh đã chuẩn bị xong tư thế, một chân duỗi thẳng một chân quỳ gối, hai tay bày ra dáng vẻ hùng ưng giương cánh, cảm nhận được dây cáp đang quấn chặt ở eo mình, Triệu Chanh hơi căng cơ eo, muốn tranh thủ bản thân ở giữa không trung duy trì được cân bằng.
Cảnh này đã quay đi quay lại rất nhiều lần, cho dù Triệu Chanh có chuyên nghiệp đến đâu, lúc này cũng tránh không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Trong lúc tinh thần đang căng thẳng, đột nhiên dây thép ở eo nhoáng lên một cái, đầu óc Triệu Chanh còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã từ trên không trung xuống.
“A!!!”“Chuyện gì xảy ra vậy? Tổ đạo cụ đâu?”“Tổ đạo cụ? Mau ra đây cho tôi!”Triệu Chanh chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, trong nháy mắt lại trở nên nhẹ nhàng, đầu óc ong ong, chỉ biết hiện tại xung quanh vô cùng ồn ào ríu rít làm cho đầu óc người ta đau nhức.
Dường như có thứ chất lỏng gì đó ấm nóng chảy xuống mặt, dinh dính, còn mang theo chút vị tanh nồng như đồ vật rỉ sét.
Triệu Chanh muốn cử động, lại phát hiện cơ thể cả người cô như rời ra, mí mắt nặng ngàn cân không thể mở nổi, ý thức càng mơ hồ.
Lúc sắp rơi vào giấc ngủ say, Triệu Chanh đột nhiên cảm nhận được một cỗ cảm giác đột ngột mà mãnh liệt đánh lên người mình, cái loại cảm giác xuống cầu thang đột nhiên giẫm hụt vào chỗ không có điểm tựa cho cơ thể thật khiến người ta sợ hãi.
Gân cốt toàn thân Triệu Chanh căng thẳng, ý thức vốn còn chưa có cảm giác quay lại, chỉ trong giây lát cũng dần dần khôi phục.
Triệu Chanh mệt mỏi chíu mày, thầm nghĩ, tại sao nước lại nóng như vậy?Cô cảm giác bản thân giống như bị người ta bỏ vào trong nồi hấp, thiêu đốt làm cho người khó chịu, đến cả đầu óc cũng đều sắp bị nướng khô.
“Chờ Triệu Chanh khỏe lại rồi hãy đi?”“Không được, chuyến hàng quan trọng như vậy nhất định phải đi.
”“Tùy anh, dù sao cũng là việc nhà anh, tôi cũng không rảnh chăm sóc cho người ta được mãi đâu.
”_________Bên tai cô có hai người đang giao tiếp với nhau bằng tiếng địa phương kì lạ, lỗ tai ù ù khó chịu, đầu ngón tay giật giật, môi Triệu Chanh hơi mấp máy muốn nói chuyện, muốn đứng dậy, nhưng đã cố gắng để đổ mồ hôi đầy người vẫn không cách nào làm được.
Một trời mơ hồ, Triệu Chanh không chắc mình rốt cuộc là đang mơ hay đã tỉnh, cuối cùng dùng toàn bộ sức còn lại trên người, khó khăn lắm cũng chỉ hô lên được một chữ “nước”.
Cô rất khát nước, cũng đang rất muốn uống nước, dường như đang đi trên sa mạc ba ngày ba đêm không được uống một giọt nước còn bị nắng trên đỉnh đầu thiêu đốt.
Nhưng có kêu cũng vô dụng, Triệu Chanh vẫn không có được thứ cô muốn, đang lúc Triệu Chanh tuyệt vọng nhớ tới hình như mình chỉ ở có một mình, tất nhiên không có ai lấy nước cho cô, đột nhiên một vật c/ứng lạnh lẽo đặt lên môi cô.
Tuy rằng hơi đau răng nhưng Triệu Chanh lại có thể nếm được một chút mùi vị mát vẻ của nước, ý chí muốn được sống khiến cô vội vàng há miệng vói theo vật c/ứng lạnh lẽo kia.
Vốn là Lâm Đại Thuận không muốn quá quan tâm đến người phụ nữ này nhưng thấy gương mặt của cô đã ướt đẫm mồ chảy xuống cái gối dưới đầu, đã vậy đôi môi đối phương còn khô nứt, lúc này không ngừng nhíu mày kêu “nước”.
Lâm Đại Thuận nghĩ tới vừa rồi bản thân dẫn theo đứa em trai sang nhà bà nội muốn ăn một bữa cơm lại bị đuổi ra, ba thì lại đi làm xa, Lâm Đại Thuận biết hiện tại bản thân mình và em trai chỉ có thể dựa vào cô gái này.
Hơi nữa bộ dạng cô gái này nằm ở trên giường yếu ớt muốn uống nước cũng thật đáng thương.
Lâm Đại Thuận thở dài, vẫn là đặt tạm chén nước sang bên cạnh giường, sau đó leo lên giường, miễn cưỡng nâng bế mẹ kế của mình tựa vào người mình, lúc này mới bưng chén lên, một lần nữa đút nước cho đối phương.
Có thể có nước uống, tuy rằng mùi vị nước có hơi kì lạ, nhưng mà Triệu Chanh cũng không quá để ý đến những thứ này, vội vàng nuốt vài ba ngụm vào trong bụng.
Trong nháy mắt tất cả những tế bào đang như bị rút cạn nước được làm dịu lại, Triệu Chanh cảm thấy mỹ mãn ngủ tiếp.
Lâm Đại Thuận nhìn người mẹ kế uống nước xong lại mê man ngủ tiếp, lại nhìn em trai miễng cưỡng bị mình dùng củ khoai lang nướng đuổi xuống ngồi dưới đuôi giường.
Lâm Đại Thuận lại ưu sầu thở dài.
“Đói, đói, muốn nữa…”Lâm Đại Thuận năm tuổi nhìn đứa em trai đang mút ngón tay ồn ào kêu đói bụng với mình, bất mãn oán giận: “Em còn đói? Không phải anh vừa cho em một củ khoai lang to rồi sao? Anh còn chưa được ăn nữa.
”Trước kia ba luôn nói chờ em trai cai sữa thì có thể để nó tự sống, nhưng hiện tại nó đã cai sữa, cũng đã hơn hai tuổi, nhưng cái này mà cũng được gọi là tự sống tốt ư? Bao nhiêu cũng ăn không đủ, thật khiến người ta đau đầu mà.
.