THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ LÀM GIÀU MAU CHÓNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ khi tự an ủi mình như vậy, trong lòng Từ Phương mới thoải mái hơn một chút.

Tạm thời bà ta cũng không cần đi tìm anh chị dâu mình đối chứng cái gì, dù sao thì nếu Tần Thục Huệ bên kia thật sự xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định cũng không giấu diếm được bao lâu!
Nhưng đúng lúc này, Tần Vĩnh Thọ mang theo người tìm tới cửa!
“Chú Vĩnh Thọ, sao hôm nay chú lại tới đây......”
Tần Đại Minh là người đầu tiên ở trong nhà phản ứng lại, lập tức liền tiến lên nghênh đón, nhưng sau khi ông nhìn thấy bên ngoài có một đám người trùng trùng điệp điệp kéo đến đây, mà biểu cảm trên mặt cũng không mấy thân thiện khiến ông có chút khó hiểu.
Từ Phương nhìn thấy trong đám người này có Tần Nhị Bảo, còn có Phương Thanh Nghiên, trong lòng bà ta liền từng bước rơi xuống vực.
Ánh mắt Tần Vĩnh Thọ rơi vào trên người Từ Phương, biểu tình có vài phần nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề: "Từ Phương, là cô giật dây khiến cho Tần Nhị Bảo đi kiếm chuyện với Phương Thanh Nghiên sao?"
Từ Phương theo bản năng chối: "Không, không có! Sao tôi có thể làm chuyện này chứ!”
"Cô còn không thừa nhận sao? Tần Nhị Bảo đều đã nói ra mọi chuyện, cô…cái người này tại sao lạ lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ, sau cô lại có thể ở tính kế với một đứa bé?”
Từ Phương không nghĩ tới chuyện sẽ nháo đến chỗ trưởng thôn, trưởng thôn còn rõ ràng muốn che chở Phương Thanh Nghiên, bà ta đúng là không nói được gì.
Trước kia cũng không phải chưa từng có người ngoài lén chạy vào trong núi đào măng, bắt cá, không phải đều bị thôn trưởng đánh ra sao, thậm chí còn bị đưa đến đồn công an, khi đó mọi người rõ ràng rất đoàn kết!
Đối mặt với sự chất vấn mọi người, Từ Phương bỗng nhớ lại cái cảm giác bị coi là ngươi ngoài kia, nhịn không được nói: "Tần Thục Huệ sớm đã không ở trong thôn chúng ta, hộ tịch của cô ta cũng đã chuyển tới trong thành, cô ta cũng không có đóng góp gì cho thôn chúng ta, ngay cả một phân tiền cũng càng không, nếu đã vậy thì con gái của cô ta dựa vào cái gì mà lấy đồ ở trong thôn này chứ?"
“Dựa vào tôi là bà ngoại của Thanh Nghiên, dựa vào việc con gái của tôi vẫn còn mang họ Tần!”
Đúng lúc này, Tần Thu Phượng xuất hiện ở cửa.

Phương Thanh Nghiên xảy ra chuyện, tất nhiên là có người đi thông báo lại cho bà trước tiên.
Từ Phương mím môi, bị chặn đến một câu cũng không nói nên lời.

Đổi ở mười năm trước, thôn Sơn Tuyền dù sao vẫn còn gọi là Tần Gia Thôn, mà Tần Thục Huệ tốt xấu gì vẫn mang họ Tần, còn bà ta….
“Cô luôn miệng nói Tần Thục Huệ là người ngoài, nhưng cô cũng không coi mình là người của Tần chúng tôi. Người Tần gia ở bên ngoài chịu ủy khuất, bị người lên án, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là làm rõ ràng chuyện hay là suy nghĩ thay cho người Tần gia, mà là ở sau lưng nói xấu bôi nhọ thêm, cô chỉ lo sợ mình bị liên lụy. Hiện tại náo loạn đến thành như thế này, cô còn dám đem chuyện đó mà giận chó đánh mèo đến trên người đứa nhỏ, cô có còn là con người không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi