THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ MUA NHÀ PHẤT NHANH

Chiếc "vương miện" vừa lăn bánh rời đi, chiều tan tầm mà mấy giáo viên chưa ai chịu về, đứng chật kín trước cổng trường học, ai nấy đều lấy làm lạ, hóng hớt hóng chuyện hay ho...

Bọn họ trơ mắt nhìn nhau vẻ thắc mắc, một cô gái trông quê mùa, trên người còn mặc đồng phục phòng hành chính của trường, đầu bù tóc rồi, thực sự đã bước lên chiếc xe sang trọng đói

Chẳng lẽ ở trường có một nữ nhân viên trẻ bám víu vào người có tiền!?

Phải biết rằng, môi trường nào cũng vậy, ngay cả trên giảng đường cũng có sự ganh ghét, đố kị,

Các giáo viên thường là từ trường Sư Phạm được điều phối tới đây, một số thầy, cô dạy theo chuyên môn với môn học rõ ràng, một số khác là giáo viên thay thế.

Bên cạnh đó, có những giáo viên thuộc trường hợp được nhận vào từ các phân ngành khác hoặc vẫn là từ trường sư phạm phân phối tới nhưng thành tích tốt nghiệp không tốt lắm, trường học đánh giá là không dạy được nên sẽ sắp xếp vào những vị trí khác không cần giảng dạy.

Trong đó có công nhân viên chức thuộc phòng hành chính, trong mắt các giáo viên trong trường, chính là một trong những bộ phận thấp kém nhất, chịu nhiều sự khinh khi nhất, ngoại trừ những vị trí làm việc chăm chỉ như bộ phận an ninh ra.

Công việc hàng ngày của nhân viên hành chính chính là phụ trách phối hợp sắp xếp thủ tục hành chính, xây dựng và quản lý tài chính, văn thư, lễ tân, sắp xếp hoạt động của trường học, ví dụ như Hứa Bối Đóa gần đây đang phụ trách về việc xe buýt đưa đón học sinh của trường.

Trong mắt các giáo viên dạy thay, loại công việc này đều rất đơn giản, không liên quan đến tri thức cao cấp như ngôn ngữ, số học, toán, vật lý, hóa học, v... v... căn bản không cần nhiều kỹ năng chuyên sâu, những công việc đơn giản này ai ai cũng có thể hoàn thành tốt được.

Hơn nữa, bởi vì không có công tác dạy thay nên tiên lương của các vị trí phòng hành chính cũng thấp hơn rất nhiều so với giáo viên bình thường.

Đương nhiên, Hứa Bối Đóa cũng nghe nói một số truyền thống khinh miệt bộ phận thấp kém này, mỗi khi cô nghe thấy ai đó nhắc về, đều cười nhạt cho qua chuyện.

Lúc này các giáo viên đều trơ mắt nhìn cô bước lên xe chiếc xe sang trọng, tự nhiên mà nghị luận sôi nổi:

"Tuổi còn nhỏ đã bám vào người có tiền..."

"Đúng thật là, con gái bây giờ thật..." -lắc đầu-

Đương nhiên, bởi vì trước cổng trường lúc này có rất nhiều người vây quanh, đông đúc chen chúc, nhiều người vẫn chưa nhìn rõ cô gái phòng hành chính ấy có phải là Hứa Bối Đóa hay không...

Chiếc Crown Sedan lăn bánh được một lát, kỳ lạ chính là, lần này phía sau xe của Lục Hoài Ninh chỉ có một mình Hứa Bối Đóa, cô Lục Chức Nghệ cũng không có ở đây...

Trước kia đều là cô cháu hai người Lục Chức Nghệ và Lục Hoài Ninh luôn cùng xuất hiện tới tìm cô thương lượng chuyện làm ăn.

“Co Chức Nghệ đâu? Sao hôm nay không đi cùng anh vậy?”

Lục Hoài Ninh lắc đầu nói: "Cô ấy lại đến thôn của em, không về kịp được."

Thì ra là thế, lại đi thôn Lan Thủy khảo sát!

Hứa Bối Đóa thả lỏng, vừa rồi bắt gặp nhiều ánh mắt chăm chú nhìn mình như vậy, giờ mới trấn định lại tinh thần, liền hỏi: "Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?"

Lục Hoài Ninh quay đầu lại, nhìn cô, khẽ cười nói: "Hôm nay tôi muốn mời cô dùng bữa, ăn uống xong, tôi có mấy ý tưởng mới, muốn hỏi ý kiến của cô..."

Sau đó, chiếc xe chạy thẳng đến nhà hàng Lệ Huy sang trọng.

Lục Hoài Ninh gọi một bàn đồ ăn, tất cả đều là món Hứa Bối Đóa thích.

Điều đáng chú ý là, lần này, trong phòng ăn riêng biệt, chỉ có hai người họ.

Hứa Hắc Đậu gân đây được Hứa Bối Đóa sắp xếp công việc thu mua nông sản ở thôn, thanh niên Hắc Đậu thành thật, người dân trong thôn cũng hoàn toàn tin tưởng cậu ta, mấy thanh niên nhân viên cũng suốt ngày đi theo Hắc Đậu ca ca, nể phục ra mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi