THẬP NIÊN 90: NỮ PHỤ MUA NHÀ PHẤT NHANH

Không thì chỉ có thể đi bệnh viện Huyện, nhưng cậu là trai ở dưới quê, chưa bao giờ đi tới bệnh viện lớn đó, không biết đi như thế nào, đi tới rồi cũng không biết thủ tục khám bệnh như thế nào.

Lúng túng đủ đường, Hứa Hắc Đậu nghĩ ra một cách cực hay, cậu đi một mạch ra ngoài rồi phi xe đạp đi tìm lão đại, lão đại ra mặt thì mọi việc dễ dàng rồi.

Hứa Bối Đóa choáng váng, nhớ rõ ràng thấy Hứa Hắc Đậu vừa đi vào phòng mình, sau đó lại một mạch đi ra, cô thì sốt cao quá cũng ngất lịm đi, bất tỉnh nhân sự...

Lúc tỉnh lại lần nữa, mắt dần hé mở, mơ màng trước mặt cô là trần nhà màu trắng sạch sẽ, dụi mắt nhìn lại, hoá ra đây là phòng bệnh, toàn là mùi thuốc khử trùng, trên cánh tay cô đang phải truyền nước.

Hứa Bối Đóa vùng dậy muốn đi ngay, còn không biết ai đưa cô tới bệnh viện, quay đầu sang nhìn thấy góc nghiêng của Lục Hoài Ninh.

Đồng hồ treo tường trong phòng chỉ bốn giờ sáng, từ lúc cô bị sốt mê man, cho tới bây giờ mới tỉnh lại...

Đây là phòng bệnh đơn, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không có người khác, Lục Hoài Ninh vậy mà trông cô cả đêm, nhìn cô truyền nước.

Anh thấy cô tỉnh, nhẹ nhàng hỏi:

"Đóa Đóa, cô tỉnh rồi sao? Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Bốn giờ sáng, vô cùng yên tĩnh, giọng nói của anh nghe có chút khàn khàn.

Hứa Bối Đóa yếu ớt nói: "Không sao, nhưng tôi làm sao vậy?

Quả thật cả người đau dữ dội.

Lục Hoài Ninh nháy mắt an ủi: "Cô chắc là bị cảm lạnh, giao mùa Thu sang Đông, thời tiết thay đổi, trời nay lạnh còn mười mấy độ hà."

"Giám đốc Hứa mạnh mẽ của tôi ơi, nghỉ ngơi thêm vài ngày đi, bên trường học tôi xin nghỉ cho."

Hứa Bối Đóa chột dạ gật đầu.

Thật ra nhiệt độ xuống thấp thế này, đối với người dân ở đây là một việc rất bình thường, nhưng chỉ bởi vì cô trước giờ chưa từng trải qua mức nhiệt thấp thế này, cho nên chỉ một chút thôi đã không chịu được rồi.

Hứa Bối Đóa nằm trên giường bệnh, nhìn người đàn ông có vẻ hơi mệt mỏi bên cạnh, thì ra một vị thiếu gia như giám đốc Lục lại vì mình đến đây thức một đêm dài, giờ trông có vẻ hơi buồn ngủ.

Cô không chịu được mở miệng hỏi: "Anh ở đây bao lâu rồi? Có mệt lắm không? Anh nghỉ chút đi, tôi tỉnh rồi, tự trông truyền nước được."

Nói xong, Hứa Bối Đóa muốn ngồi dậy.

Một cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng đỡ tay cô xuống.

Lục Hoài Ninh lắc đầu, nói với cô: "Đừng cử động."

"Tôi trông cô cả đêm rồi, thêm hai tiếng nữa cũng không sao."

“Hơn nữa cô là người khá quan trọng với tôi...

"Là đối tác làm ăn."

"Dù sao tôi cũng phải tận mắt chứng kiến cô Hứa hạ sốt, khỏe lại rồi mới có thể yên tâm chứ."

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, làm rõ thêm chiếc cằm nho nhã, lại thêm một vẻ vô cùng yêu chiều.

Giám đốc Lục này, sao hôm nay lại trông có chút kỳ lạ...

Đầu óc Hứa Bối Đóa bối rối, miên man suy nghĩ, lát sau cô lại ngủ thϊếp đi, say giấc mộng hồng...

Lục Hoài Ninh chống cằm, cứ như vậy ngồi im lặng trước giường bệnh Hứa Bối Đóa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô,

Anh đang suy tư chuyện gì đó, trước chỉ là suy nghĩ thôi, nhưng bây giờ xem ra lại có hy vọng thực hiện.

Mùa Đông, thật sự quá rét...

Trường học đều có kỳ nghỉ Đông, kể cả là bộ phận hành chính của Hứa Bối Đóa cũng có chế độ giống như những giáo viên khác, vẫn được nghỉ. Từ giờ đến đó còn khoảng một tháng nữa.

Thời tiết bây giờ Hứa Bối Đóa đã sốt cao, thời điểm lạnh nhất còn chưa tới.

Sáu giờ sáng, Hứa Bối Đóa lại tỉnh, thấy giám đốc Lục kiên trì chăm cô cả đêm, cười khúc khích nhìn cô. "Đóa Đóa, lúc cô ngủ, tôi nghĩ tới một chuyện, muốn bàn bạc với cô một chút."

"Bây giờ cô sao rồi? Có thể nói chuyện không?"

Hứa Bối Đóa gật đầu lia lịa, tuy rằng cô vẫn còn hơi mơ màng, nhưng cô thật cũng tò mò muốn biết anh muốn nói chuyện gì.

Lục Hoài Ninh chậm rãi nói: "Hơn một tháng nữa, trường sẽ đến kỳ nghỉ đông, cô có ý định gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi