Người vợ nghĩ đến lúc nảy Hứa Bối Đóa từ Ngân hàng Nông nghiệp đi ra, lại đeo khẩu trang, mặc đồ màu đen, ra vẻ thần bí, đánh vào đùi nói:
"Tôi nói cô gái này làm sao mặc đồ kì quái như vậy! Đoán chừng là tiền thuê nhà giảm xuống, lén lút đi tiết kiệm tiền!"
"Bà nó, bà nói, tiền thuê nhà một năm được bao nhiêu?"
"Lầu lớn như vậy, một năm tổng có 1 vạn? "Người phụ nữ mơ ước nghĩ về nó, trong lòng đầy sự ngưỡng mộ.
Một vạn tệ, một vạn tệ là tiền bao nhiêu người không ăn không uống mười năm mới có thể kiếm được!
Người chồng trong mắt lóe lên sự tham lam, ông ấy cẩn thận nói: "Một cô gái trẻ có trong người nhiều tiền như vậy, e là không an toàn."
Hứa Bối Đóa không biết được rằng sau khi đi Ngân hàng một chuyến, lại bị người ta để mắt tới.
Ngày tiếp theo, như thường lệ, lúc đến ký túc xá giáo viên, có một đôi vợ chồng đi tới, lại từ chối tiến hành đăng ký thăm quan.
Hứa Bối Đóa nheo mắt, cười nhí nhảnh nói: "Chú dì, thật ngại quá. Ở đây bây giờ là cơ quan đơn vị, ra vào đều phải đăng ký, nếu không thì không có cách nào để hai người vào trong, cấp trên sẽ trừ tiền tôi!"
Người đàn ông liên tục xua tay, vội vàng nói: "Con gái con không nhận ra chú à? Chú cũng là ở trường chúng ta, trong ban bảo vệ !"
"Hôm nay qua đây, chú và dì là đặc biệt đến tìm con, muốn lương thượng với con một việc."
Hứa Bối Đóa quan sát một chút, cảm thấy người đàn ông có vẻ phô trương, trên mặt người phụ nữ lại có chút rụt rè, đầu bất giác cuối xuống, cơ thể cũng lùi lại phía sau người đàn ông.