THẬP NIÊN 90 THẦN THÁM HƯƠNG GIANG


Bà Hoàng vừa khóc vừa ra sức giải thích cho mình, giọng nói và vẻ mặt vô cùng khiến người xúc động như thể bà ta thật sự rất vô tội vậy.

Nhưng chính con người như thế đã kết hợp với chồng mình rạch từng nhát dao lên một sinh mệnh còn đang sống sờ sờ, cướp đi tất cả của người khác.

Lâm Vượng Cửu rút một điếu thuốc ra, bật rửa run lên trong tay, im hơi lặng tiếng vòng ra khỏi cục cảnh sát.

Lưu Gia Minh tắt ngọn đèn đứng công suất lớn chiếu vào hung thủ trong phòng thẩm vấn, ấn ông Hoàng ra khỏi cửa.

Phương Trấn Nhạc nhét hai tay vào túi quần đứng ở cửa phòng thẩm vấn, quay đầu qua một bên, xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn mặt trăng trên trời cao.


Ánh sáng trắng lạnh và mờ ảo không thể chiếu được vào căn phòng nhỏ.

Hai vợ chồng họ Hoàng bị tách ra lấy khẩu cung, khi mang ra đối chiếu, cả hai thuật lại hoàn toàn giống nhauSau khi giam hung thủ vào nhà giam, nhóm người tổ trọng án B mới trở về ổ của mình với vẻ mệt mỏi, đầu óc người nào cũng như đổ chì, nặng nề và nhức nhối.

Bọn họ tự tìm một vị trí ngồi xuống trong văn phòng, không ai mở miệng nói chuyện.

Điều hòa phải mạnh khí lạnh xuống khiến đầu óc đã chết máy của Lưu Gia Minh hiếm khi hoạt động, sắp xếp ra bốn chữ: Đói khổ lạnh lẽo.

Khi Dịch Gia Di xách túi lớn túi nhỏ thò đầu vào trong cũng trông thấy một căn phòng đầy người rõ ràng đã phá được án nhưng lại nặng nề tử khí.

Cô chớp mắt, chỉnh đốn lại bản thân rồi nở nụ cười ngây thơ và thân thiện nhất, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất, xách đồ bước chân vào phòng, nói: “Các thám tử, giao hàng nhanh đến rồi đây.

”Phương Trấn Nhạc đang nhắm mắt thả lỏng bản thân chỉ cảm thấy bên tai ấm áp, mở mắt lại nhìn thấy một tia sáng lọt vào trong phòng, mang theo mùi hương ấm áp ngọt ngào phả vào mặt, hòa tan sự mệt mỏi và biếng nhác trên người anh ta.

“Cảnh sát Phương nói muốn mời khách, nhờ tôi mua ít đồ ngon giúp mọi người, vừa vặn anh tôi định tới đưa cơm cho tôi, hì hì, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nên tôi đã chọn món ở quán luôn.

Bánh tart trứng sở trường của anh tôi, cả canh nữa.

Trà sữa Hồng Kông, vị khá đậm đà, ai uống cũng thích hết.


Chân gà sốt chao siêu mềm, vào miệng là tan, nước sốt đậm vị.

Canh thịt bò viên mà anh tôi băm thủ công rồi nặn đó, thịt bò viên siêu đàn hồi, chỗ chúng tôi có một hàng xóm rất thích ăn, một lần có thể ăn mười mấy viên!Cháo hải sản, thơm ngon bổ dưỡng còn tốt cho dạ dày nữa.

Còn có bò xào xả ớt, oa, miếng thịt bò rất to đấy nhé, đều là thăn bò nõn đã được ướp chế từ trước, siêu mềm siêu thơm.

Ừm, còn nóng hổi nguyên, mau tới ăn đi.

”Dịch Gia Di mở hộp cơm nào là giới thiệu tên món đó, giọng nói và vẻ mặt phối hợp với mùi hương món ngon đã dụ mấy vị thám tử điên cuồng tiết nước bọt.

“Nói mà nước miếng của tôi sắp nhiễu cả ra rồi đây này!” Lưu Gia Minh dẫn đầu đi lên, kê bàn ghép lại thành một cái bàn lớn, lại kéo ghế của mình qua ngồi, dẫn đầu lấy một cốc trà sữa uống ừng ực vài hớp liền, sau đó ợ ra một cách khoa trương, lộ ra vẻ mặt say mê: “Gia Di, cô thật đúng là cứu tinh, phúc tinh của đám đàn ông đó!”“Là sir Phương mời ạ, tôi chỉ phụ trách giao hàng và phục vụ thôi.

” Dịch Gia Di nhanh nhẹn cầm đống đũa một lần dùng, cười tươi rạng rỡ chia vào tay từng vị thám tử một.


Khi Phương Trấn Nhạc nhận đũa có chạm nhẹ vào bụng ngón tay của cô cảnh sát trẻ, mềm mại thật, quả nhiên cũng ấm áp như anh nghĩ.

Thật là một cô gái nóng hổi, có thể khiến người quên mất màu sắc u ám ùn ùn kéo đến trong công việc, nếm ra được vị ngọt hiếm có trong thế gian này.

Dịch Gia Di thấy mọi người đều vùi đầu ăn cơm, cũng lặng lẽ tự kéo một cái ghế qua, trộm ngồi xuống bên cạnh, cô đảo một bát bò xào xả ớt còn thừa, cũng gắp một cái chân gà vừa ăn vừa nhìn trộm Phương Trấn Nhạc.

Sau vài phút, thấy sir Phương hoàn toàn không có ý muốn đuổi cô đi, lúc này mới cảm thấy mông ngồi vững được rồi, vui vẻ ăn một tiếng thật to.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi