THẬP NIÊN 90 - TRỞ THÀNH VƯỚNG BẬN CỦA THIẾU TÁ


Xe buýt lại lao đi, Tô Nhuyễn xuống xe không hề tiếp tục rối rắm, cô đi thẳng tới khách sạn tốt nhất ở khu vực này.

Đời trước cô và Hoắc Hướng Dương từng mở cửa hàng quần áo ở gần đây, cho nên coi như quen thuộc đường xá.Sau khi bỏ ra mười tệ làm thủ tục thuê phòng, cô nhìn thời gian, mới ba giờ chiều vẫn chưa tới thời gian tan làm của giáo viên.


Nghĩ ngợi một lát Tô Nhuyễn xách ba lô lên đi thẳng tới hẻm bán vàng bạc.Hiếm khi mới lên thành phố một chuyến, cô không muốn lãng phí một chút thời gian nào.

Cô muốn nhanh chóng tích cóp được một khoản tiền vốn, ngoài nuôi sống bản thân ra, cô còn nhớ rõ cuối năm nay thị trường chứng khoán sẽ có một đợt tăng trưởng lớn.Cuối năm 90, thị trường chứng khoán sẽ có một năm rưỡi thời gian đầu tư vàng cho các nhà đầu tư, cô muốn nắm lấy cơ hội này, đương nhiên tiền vốn trong tay càng nhiều càng tốt.Hẻm bán vàng bạc là một ngõ nhỏ tràn đầy các tiệm gia công vàng bạc châu báu.

Đời sau mọi người đều thích tới trung tâm thương mại mua đồ trang sức, đời n ày thì khác, vẫn còn không ít người thích tích cóp đồ trang sức cũ, sau khi không thích dùng nữa thì mang tới cửa hàng vàng bạc đánh lại kiểu dáng khác, vì thế mới sinh ra hẻm vàng bạc này.Tô Nhuyễn định mua chút công cụ và nguyên liệu ở đây.

Tuy rằng làm dây buộc tóc rất đơn giản, nhưng mà lợi nhuận quá nhỏ, cũng dễ dàng phỏng chế.

Đồ trang sức lại khác, đúng lúc hiện giờ các thành phố phía bắc vẫn chưa để ý lắm tới nhãn hiệu, trong giai đoạn này cô hoàn toàn có thể dựa vào tay nghề thủ công để kiếm một khoản, đợi khi có đủ tiền vốn rồi cô sẽ đăng ký nhãn hiệu sau.Bởi vì là hàng bày bán vỉa hè, nên cô chỉ mua mấy loại nguyên liệu mạ vàng mạ bạc mà đồng giá rẻ, đắt nhất chính là bộ dụng cụ chế tác cơ bản kia, mất gần một trăm tệ.


Sau đó cô còn ra cửa hàng bán đồ tạp hóa ở đầu hẻm mua một ít hạt nhựa đủ màu sắc dùng để xuyên làm vòng tay vòng cổ đang lưu hành hiện nay, và một ít đồ vật linh tinh con gái thích nữa.Trước khi đi, Tô Nhuyễn nhìn thấy một chuỗi Phật châu bằng gỗ, một đồng một chuỗi, đương nhiên không phải hàng tốt gì rồi, nhưng mà sờ cổ tay trống rỗng của mình, cô vẫn mua một cái, coi như có còn hơn không.Chỉ một túi đồ nho nhỏ đã tốn mất của cô hơn một trăm năm mươi đồng, khiến Tô Nhuyễn vô cùng tưởng niệm chợ bán sỉ hàng hóa nào đó.Nếu cô mua số đồ này ở chợ bán sỉ, cộng cả tiền bộ dụng cụ chế tác vào khả năng còn không tốn tới bảy chục đồng, hơn nữa hình thức còn đa dạng xinh đẹp hơn mấy thứ cô vừa mua nhiều.Đáng tiếc hiện giờ cô không có thời gian có thể lãng phí, chỉ có thể đợi cuối năm nay xem có thể tới thành phố Thân, rồi vòng qua Nghĩa Ô mua một lô hàng hóa về hay không.Mua đồ xong đã gần năm giờ, Tô Nhuyễn đi thẳng đến khu tập thể dành cho giáo viên trường trung học Đông Lâm.Khu tập thể chỉ cách trường học một con phố, là một khu nhà sáu tầng mới tinh sơn màu xám trắng.

Tô Nhuyễn vào trong khu tập thể đúng vào thời gian tan học, khắp nơi đều là học sinh mặc đồng phục đang cắp cặp sách ra về.Tô Nhuyễn tìm được khu nhà Lý Nhược Lan đang ở, yên lặng chờ mẹ mình dưới lầu, chỉ một lát sau cô đã trông thấy một cậu thanh niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, đi học về cùng với bạn mình.Cậu thanh niên kia nói chuyện vô cùng vui vẻ: “Lát nữa tới nhà tớ chơi Hồn Đấu La đi!”Bạn học có chút ngo ngoe rục rịch: “Mẹ cậu để cậu chơi à?”Cậu thanh niên kia vui mừng ra mặt: “Mẹ tớ đi công tác rồi không có nhà, sáng ngày kia mới về!”Tô Nhuyễn nhìn cậu thanh niên đang khoe khoang “Mẹ tớ không ở nhà” kia, không khỏi bật cười.

Tuy rằng hiện giờ non nớt hơn đời trước rất nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra được đó là Ngôn Thiếu Thời em trai cùng mẹ khác cha của mình, so với hai mươi năm sau, hình như tính cách của cậu không có gì thay đổi.Đời trước khi cô bị bệnh nặng, Ngôn Thiếu Thời luôn đi cùng Lý Nhược Lan tới thăm cô.


Ban đầu đối mặt với người em trai từ trên trời rơi xuống này cô còn hơi mất tự nhiên, dù sao cũng có vết xe đổ giữa mấy anh chị em nhà họ Tô ở đó, hình như cô không am hiểu cách giao tiếp giữa anh chị em trong nhà lắm.Nhưng mà đối phương là người hơn ba mươi tuổi rồi, lại vẫn mang tâm tính trẻ con như cũ, tự cảm thấy rất thân thuộc, theo lời cậu đó là liên kết bởi huyết thống, nhìn thấy cô lập tức cảm thấy thân thiết, nói từ nhỏ cậu đã muốn có chị gái rồi vì anh trai trong nhà luôn đánh cậu…Khi nói đến điểm này tuy là đang oán giận, nhưng giọng điệu lại thân thiết, hiển nhiên quan hệ giữa cậu với anh trai không tồi/Giữa lúc Tô Nhuyễn đang nghĩ ngợi, thì lại nhìn thấy một người thanh niên cao ráo khác cũng đang đi về phía bên này, người thanh niên kia diện mạo anh tuấn, nhanh chân đuổi kịp Ngôn Thiếu Thời, mỉm cười mở miệng: “Mẹ không có nhà, vẫn còn có anh!”Sắc mặt Ngôn Thiếu Thời lập tức thay đổi, quay đầu lại nhìn người thanh niên kia, giọng nói hơi hoảng sợ: “Anh, sao anh lại về rồi?”Người thanh niên kia chắc hẳn chính là người thường xuyên đánh mình mà Ngôn Thiếu Thời nhắc đến, anh trai Ngôn Thiếu Dục của cậu.Ngôn Thiếu Dục mỉm cười biểu cảm không chút thay đổi, ánh mắt lại lộ vẻ nguy hiểm: “Mẹ đã cố ý dặn dò, bảo anh về nhà coi chừng em.

Đã làm xong bài tập chưa? Em vừa nói mình định làm gì?”“A! Không, anh, anh không thể đối xử với em như vậy…” Ngôn Thiếu Thời bước đến ôm eo anh trai làm nũng, lại bị anh trai vỗ cho một cái vào sau đầu.Tô Nhuyễn mỉm cười, xoay người rời đi, quả nhiên không nên quấy rầy cuộc sống hiện giờ của bọn họ thì tốt hơn.Ngôn Thiếu Dục nghi hoặc nhìn theo bóng dáng cô gái cách đó không xa, Ngôn Thiếu Thời thấy anh trai mình thất thần, quan tâm hỏi: “Anh sao thế?”Ngôn Thiếu Dục lấy lại tinh thần, cười nói: “Không sao.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi