[THẬP NIÊN 90] VƯỜN TRẺ ĐỀU TRỌNG SINH, NGOẠI TRỪ...

Mới sáng sớm mà Hùng Bảo đã tới nhà cô bé cướp ba. Cô bé mếu máo, có chút không vui.

“Hùng Bảo…”

Hùng Bảo quay đầu lại, ôm Tuyết Bảo: “Cậu không sao cả, thật sự là quá tốt rồi!”

Đôi mắt đen to, tròn như quả nho của Tuyết Bảo tràn đầy vẻ ngây thơ. Hôm nay Hùng Bảo vô cùng kỳ lạ luôn.

Cô bé vỗ vỗ cậu bé, giọng sữa ngọt ngào: “Đàn ông con trai đừng có khóc.”

“Tuyết Bảo.” Không biết từ khi nào, ngay tại cửa lại có vài đứa trẻ tới nữa. Một nhóm củ cải nhỏ* đứng tụ tập trước cửa nhà họ Dung. Đám con nít cứ giống như động vật nhỏ vậy. Mắt cả đám đều ửng đỏ, giọng nói giòn giã: “Tuyết Bảo.”

* củ cải nhỏ: gốc là 小萝卜头, dùng để chỉ những đứa trẻ tròn vo, đáng yêu.

Tuyết Bảo gãi đầu, đầu tóc xoăn chưa được chải lại càng rối hơn. Cô bé trượt xuống từ trên ghế, hỏi một cách mềm mại: “Các cậu đến tìm mình để đi chơi sao?”

Cô bé có hơi ngượng ngùng, nói: “Hôm nay mình không chơi cùng các cậu được.”

Tuyết Bảo nhìn về phía Đào Lệ Hoa, cái tay nhỏ bé để đối nhau, nói: “Hôm nay mình phải đi mua giày xăng đan với mẹ. Giày xăng đan của mình hư rồi, không có giày để mang.”

Dẫn đầu là Khổng Điềm Điềm. Cô bé để kiểu tóc Đồng Hoa*, mắt đỏ hoe, gật đầu và nói: “Cậu đi đi. Tụi mình sẽ chơi ở dưới lầu. Cậu về thì tới tìm tụi mình nhé.”

* kiểu tóc Đồng Hoa: là kiểu tóc ngắn của các bé gái, có để mái ngang trán, phần tóc hai bên cúp vào, ôm sát mặt.

Tiểu Tuyết Bảo vội ra sức gật đầu, giọng nói giòn tan: “Được.”

Cô bé cũng sốt ruột, nói: “Mẹ ơi, tết tóc bím rồi mua giày đi ạ.”

Mua giày sớm, trở về sớm thì đi chơi sớm.

Đào Lệ Hoa nhìn con gái nhà mình, sau đó lại nhìn nhóm củ cải nhỏ. Cô ấy gật đầu, nói: “Được. Chúng ta đi sớm về sớm.”

Mấy đứa nhóc này đều là bạn học ở nhà trẻ của Tuyết Bảo, Đào Lệ Hoa cũng có thể gọi được tên sơ sơ: “Tiểu Bạch, không phải cháu ở phía sau ư? Cũng chạy tới đây à?”

Cô ấy kinh ngạc. Vì chuyện chơi, mấy đứa con nít cũng thật là có tâm quá.

Cậu nhóc con bị điểm danh đột nhiên phản ứng lại, vò đầu: “Cháu chưa nói với mẹ cháu thì đã chạy ra rồi…”

Cả nhà họ Dung: “...”

Một cậu nhóc khác la lên: “Mình cũng chưa nói cho mẹ biết.”

Giờ cậu nhóc mới nhớ ra rằng bản thân đã sống lại. Cậu nhóc vội vã chạy sang bên này chính là vì muốn chứng thực xem Tuyết Bảo còn sống không, thế mà lại quên việc ra ngoài phải báo với người trong nhà.

Dẫu sao, hiện tại bọn họ chỉ mới… bốn tuổi thôi!

“A, mình cũng chưa nói!”

“Tiêu rồi, mẹ mình sẽ đánh đòn đó.”

“Hỏng bét!”

Đám củ cải nhỏ vừa nãy còn vọt tới như kiến, nay đã nhanh chóng tản ra. Cả đám chạy tán loạn, từng đứa chạy về phía nhà mình.

Bà cụ Triệu Quế Hương nghiêm mặt, mím môi, nói: “Hôm qua bọn nó tới chỗ nào chơi xuân vậy? Có phải đụng trúng cái gì không? Sao mà cả đám con nít đều quái quái nhỉ?”

Tiểu Tuyết Bảo học theo vẻ mặt nghiêm túc của bà nội. Cô bé gật đầu, song không học được giọng nói, vẫn mềm nhũn: “Sáng sớm, kỳ lạ ghê.”

Triệu Quế Hương bế cháu gái nhỏ lên, nói: “Cục cưng quý báu của nhà chúng ta, ôi.”

Đào Lệ Hoa đã bắt đầu dọn dẹp chén đũa, cô ấy nói: “Mẹ ơi, lát nữa con sẽ dẫn Tuyết Bảo ra ngoài mua đồ. Mẹ có còn thiếu gì không ạ?”

Triệu Lệ Hương: “Chén đũa để đó mẹ dọn cho, con chải đầu cho Tuyết Bảo. Trẻ con ham chơi, sốt ruột lắm đấy.”

Ý đồ nho nhỏ của Tuyết Bảo bị vạch trần. Cô bé dụi vào lòng Triệu Quế Hương. Triệu Quế Hương cười ha ha, bà cụ nói: “Chao ôi, còn mắc cỡ này.”

Sau đấy, bà cụ lại nói với con dâu: “Bên mẹ không muốn mua gì cả. Hôm nay chị hai con tới đây. Con mua ít thịt, buổi trưa gói sủi cảo nhé.”

Đào Lệ Hoa “a” một tiếng rồi đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi